Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 181: Chưa bao giờ thấy qua dạng này bất lực sợ hãi Hạ Hân Di

"Ngươi sao vậy? Quen biết cái kia Trầm Nguyệt Doanh?" Hạ Thanh Ninh một mặt cảnh giác cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Uyên. Đối mặt với chất vấn của Hạ Thanh Ninh, Lý Uyên đành phải gật gật đầu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lúng túng không thôi... Hạ Thanh Ninh nhìn sắc mặt Lý Uyên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt biến sắc. Lý Uyên cố gắng duy trì vẻ trấn định, nhún vai... "Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, lưu lại chút tình trái, có hơi nhiều một chút..." Hạ Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, không tiếp tục trả lời. Thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng một. Hai người vừa ra khỏi thang máy, đi đến đại sảnh thì thấy, chính giữa đại sảnh đã có một vòng người vây quanh. Thấy Hạ Thanh Ninh đi về phía bên này, mọi người không một ai là không có chút sợ hãi, toàn bộ đồng loạt hô lên một tiếng, tự động lùi sang một bên. "Chuyện gì xảy ra? Sao người còn chưa được đưa đến bệnh viện?" Hạ Thanh Ninh cũng không đi đến gần xem mà nhìn từ xa bóng người đang nằm trên đất trong đại sảnh, rồi nhỏ giọng quát lớn một trận với thư ký đang chạy tới đây. Nhân lúc không có bao nhiêu người nhìn thấy Hạ Thanh Ninh, hai người bước nhanh đến nơi hẻo lánh xì xào bàn tán. "Không phải, Hạ tổng, Trầm Nguyệt Doanh cô ấy vẫn còn ý thức, cô ấy không chịu để chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện." Thư ký riêng của Hạ Thanh Ninh nhìn Hạ Thanh Ninh với vẻ mặt khó xử cùng sợ hãi. "Nhưng nhìn tình huống của cô ấy, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, xe cứu thương chắc không bao lâu nữa sẽ đến." Thấy sắc mặt Hạ Thanh Ninh càng âm trầm, thư ký vội vàng bổ sung một câu. Hạ Thanh Ninh nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút. "Chuyện cô ta nói là bị Hạ Hân Di ép đến tự sát là sao?" Hạ Thanh Ninh không để ý lắm đến một nhân viên tình huống của Trầm Nguyệt Doanh, chỉ cần cô ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Trong mắt Hạ Thanh Ninh, một thực tập sinh, nhất định là bị người khác xúi giục mới làm như vậy. "Cụ thể tôi cũng không rõ, khi tôi nhận được tin tức chạy xuống thì đã nghe có người đồn đại như vậy." Thư ký nói rồi liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn về phía Hạ Hân Di đang bị đám người chen chúc bên ngoài, núp trong góc một mặt sợ hãi và bất lực rùng mình. Đồng thời cũng nhìn thấy Lý Uyên bước nhanh về phía Hạ Hân Di. Hạ Hân Di thấy Lý Uyên hướng mình đi tới, trong ánh mắt nhỏ bé, bất lực và vô cùng sợ hãi bỗng sáng lên, lao ngay vào lòng Lý Uyên. "Được rồi, ta ở đây, đừng sợ." Lý Uyên rất đau lòng xoa đầu Hạ Hân Di. Hắn vốn định đi xem tình hình của Trầm Nguyệt Doanh, nhưng khi nhìn thấy Hạ Hân Di cô độc, đáng thương không có nơi nương tựa, núp mình trong góc kia, tim hắn bỗng nhiên như bị gõ mạnh một cái. Hắn chưa từng thấy Hạ Hân Di nhỏ bé, bất lực lại cực kỳ sợ hãi đến vậy... Tiểu yêu tinh gây chuyện này vốn là không sợ trời không sợ đất. Ngay cả khi đối mặt trực diện với Hàn Hiểu Hiểu người cô sợ nhất, cũng chỉ thua kém về khí thế... Trong tình huống này, cô ấy thật sự là đã sợ hãi đến cực điểm rồi... Nghe đám người xì xào bàn tán đại khái phán đoán được Trầm Nguyệt Doanh tạm thời không có nguy hiểm gì, Lý Uyên liền cũng không nghĩ tới chuyện đó mà đi trước tới chỗ cô. "Ta... Ta không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, ta thật sự không biết." Hạ Hân Di vùi người vào ngực Lý Uyên, vừa bất lực khóc, vừa tự trách thì thầm. "Có thể... Có thể chuyện cô ấy tự sát giống như là do ta gây ra, ta... ta không biết phải làm sao bây giờ." Giọng Hạ Hân Di đứt quãng, Lý Uyên hoàn toàn cảm nhận được nội tâm nàng vô cùng hối hận và tự trách. Hạ Hân Di khóc lóc một hồi, bỗng nhiên rút người ra khỏi ngực Lý Uyên, sau đó lùi về sau một bước. "Có phải ngươi cũng nghĩ giống bọn họ không, ở trong lòng mắng ta ghen ghét cô ấy giỏi, cố ý đuổi việc cô ấy, mắng ta là một người phụ nữ độc ác?" Cả khuôn mặt Hạ Hân Di đẫm nước mắt, cả người bất lực chỉ có ánh mắt nhìn Lý Uyên là vẫn còn chút quật cường... "Dù sao, dù sao cô ấy cũng là bạn gái cũ của ngươi." Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di lúc này mang vẻ mặt đầy quyết tuyệt, giống như giây tiếp theo sẽ muốn tuyệt giao với mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười... Tiến lên một bước nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. "Ngoan, đừng khóc, ngươi quên ta đã nói gì sao, đời này ta sẽ không rời bỏ ngươi, dù ngươi có là một người phụ nữ độc ác, đó cũng là người phụ nữ độc ác mà ta muốn bảo vệ cả đời." Lý Uyên vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh của Hạ Hân Di. Nghe Lý Uyên nói, tâm trạng Hạ Hân Di rõ ràng tốt hơn không ít. Lý Uyên thấy vậy, quay đầu nhìn thoáng qua, "Ngươi cứ đợi ở đây đừng nhúc nhích, ta đi xem tình hình Trầm Nguyệt Doanh thế nào, có được không?" Hạ Hân Di lập tức nhẹ gật đầu, ngẩng đầu từ trong ngực Lý Uyên. Bỗng lại nghe được người xung quanh hỏi về tình hình báo cảnh sát. Sắc mặt Hạ Hân Di lần nữa biến đổi. "Nếu ta đi tù, ngươi nhất định phải nhớ hàng năm đến thăm ta một lần..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận