Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 536: Mới đến trưa, Kỷ Ôn Ngôn liền bại lộ

Chương 536: Mới đến trưa, Kỷ Ôn Ngôn liền bại lộ Thang Gia Minh nhìn Tần Mặc Diễm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên gọi tên gì. . . .
Tần Mặc Diễm nghe xong, ánh mắt hướng Thang Gia Minh bên này nhìn lướt qua, Thang Gia Minh trong nháy mắt dọa đến lui về sau hai bước. . . .
"Đem cái này nữ nhân tấm ảnh phóng lớn nhìn xem."
Thấy Thang Gia Minh không tiếp tục nói lung tung, Tần Mặc Diễm nhìn trên màn hình lớn chi chít thông tin, chỉ vào tấm ảnh lối ra bãi đỗ xe nói.
Lại nhìn bên cạnh trên vách tường, kia chi chít bản đồ bố trí cảnh lực ba địa phương. . .
Nàng đã bao nhiêu năm đều không có gặp qua trận chiến lớn như vậy, nhiều người đồng thời xuất hiện như thế. . . Việc này nhanh có thể so với nhân vật quan trọng quốc gia mất tích. . . .
Với loại phối trí cảnh lực này, lại thêm thiên nhãn hỗ trợ, tìm ra người hoặc t·h·i t·hể. . . Chỉ là vấn đề thời gian.
Thang Gia Minh nghe Tần Mặc Diễm nói lập tức phóng to ảnh của Kỷ Ôn Ngôn.
Kỷ Ôn Ngôn ném một chiếc áo khoác màu đen, khẩu trang kính râm che khuất mặt, chỉ lộ ra một khối da thịt trắng nõn nhỏ cỡ ngón tay.
Ngay khi Tần Mặc Diễm nhìn ảnh thì, Tống Vân Hi mấy người đã đến cục thành phố.
Mấy người bị cảnh s·át n·hân dân chặn lại dưới tòa nhà khoa học kỹ thuật.
Tần Mặc Diễm nhận điện thoại đành phải cho người thả các nàng lên.
Mấy người vừa vào cửa liền nhìn với ánh mắt kỳ quái mặt mày ủ dột, hốc mắt đỏ hoe của Hàn Hiểu Hiểu, Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh.
Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp lập tức tiến lên trước hỏi thăm.
Lúc này Tống Vân Hi con mắt nhìn đông nhìn tây, thấy ảnh Lý Uyên được dán trên màn hình lớn phía tay trái thì vẻ mặt lập tức khẽ giật mình.
Nhất là khi xem đến hai chữ "mất tích" phía sau thì cả người Tống Vân Hi trong nháy mắt ngây người tại chỗ.
"Người khác chạy? !"
Tống Vân Hi nhìn mấy người Hàn Hiểu Hiểu hô lớn một tiếng.
Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp có chút không hiểu nhìn Tống Vân Hi.
Tần Mặc Diễm nhìn Tống Vân Hi, lại nhìn ảnh Kỷ Ôn Ngôn, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
"Gọi điện cho Lâm Tư Vi và Khương Khinh Ca, trong đại học Giao khẳng định còn có bạn gái cũ của hắn."
Một câu của Tần Mặc Diễm trực tiếp khiến mấy người Hàn Hiểu Hiểu hoang mang.
"Ngươi nói là người bắt cóc hắn là bạn gái cũ của hắn? !"
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Tần Mặc Diễm, giọng đầy vẻ không tin.
"Hiện tại chỉ có động cơ và giải thích này là hợp lý nhất."
Tần Mặc Diễm liếc Hàn Hiểu Hiểu một cái, thấy nàng một mặt kinh ngạc.
"Từ động cơ g·iết người suy ngược ra chân dung h·ung t·hủ cùng tâm lý học suy luận phản nghịch các ngươi học phí công sao?"
Tần Mặc Diễm trào phúng không mang theo một tia tình cảm khiến đáy lòng Thang Gia Minh mấy người trong nháy mắt run lên. . .
Nếu hai vị Diêm Vương này mà lại nổi lên thì. . .Thật sự là toàn loạn cả lên. . .
"Tôi lập tức gọi điện cho Lâm Tư Vi hỏi một chút."
Thang Gia Minh lập tức nói.
Người quen lâu không gặp, nhất thời nổi hứng, nữ nhân. . . .
Liên kết những manh mối này lại, thật sự rất có thể là bạn gái cũ gây ra. . .
Dù sao tình s·át là nguyên nhân gây ra các vụ m·ưu s·át nhiều nhất. . . Và còn cao hơn xa nguyên nhân giết người cướp của xếp thứ hai.
Chỉ là tất cả mọi người đều theo vụ bắt cóc đi phân tích. . .
Thang Gia Minh nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tư Vi.
"Trường của các ngươi có người mà ngươi cảm thấy có thể là bạn gái cũ của hắn không."
Điện thoại vừa kết nối, Tần Mặc Diễm liền đoạt điện thoại từ tay Thang Gia Minh, hỏi Lâm Tư Vi.
Nàng không có miêu tả dung mạo xinh đẹp dáng người nhất lưu, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Lâm Tư Vi.
Khi chưa có đáp án xác thực, trực giác và phản ứng đầu tiên của người ta thường chính xác nhất, chứ không phải câu trả lời lấp lửng sau khi đã phân tích qua.
Lâm Tư Vi nghe xong, nay đã rối như tơ vò, cơ hồ mất năng lực suy tính, não rõ ràng ngẩn ra một chút.
"Ý gì?"
Hoàn toàn chưa kịp phản ứng, Lâm Tư Vi theo bản năng hỏi lại một câu.
"Có người như vậy không?"
Tần Mặc Diễm nghe xong, ngữ khí băng lãnh lặp lại hỏi một câu.
"Hình như có một người."
Lâm Tư Vi ép mình tỉnh táo lại, nghĩ một hồi đột nhiên trả lời.
"Tên gì?"
Tần Mặc Diễm nghe xong đôi mắt lạnh như băng trong nháy mắt hiện lên một tia s·át khí.
"Kỷ Ôn Ngôn, giáo viên hệ toán học, rất xinh đẹp, dáng người. . . là người tôi từng thấy đẹp nhất."
Lâm Tư Vi nhớ đến cú điện thoại của Trầm Nguyệt Doanh lần trước, cùng sự hoài nghi của mình lúc đó, lập tức nói ra.
Bởi vì Tần Mặc Diễm mở loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng đều nghe được lời Lâm Tư Vi nói.
Trầm Nguyệt Doanh nghe xong cũng lập tức nghĩ đến cú điện thoại lần trước ở trường học.
"Lập tức tra địa chỉ của cô ta."
Hàn Hiểu Hiểu lập tức hô với đồng nghiệp bên cạnh.
Tất cả mọi người trong phòng đều thay đổi, bầu không khí đang nặng nề trở nên có chút hưng phấn.
Nếu tìm được người tình nghi, thì khoảng cách phá án rất nhanh.
Nhất là Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc mấy người, đều nhìn thấy ánh bình minh phía trước.
Duy chỉ có Tống Vân Hi, nhìn vẻ mặt sốt ruột của mấy người, lại nhìn những chữ mất tích bắt cóc trên màn hình tường, ánh mắt lóe lên mấy lần, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Một phút sau, đại bộ phận thông tin cá nhân của Kỷ Ôn Ngôn đều được trình trước mặt mấy người.
Nhìn từng danh hiệu và ghi chép phần thưởng đã nhận được, tất cả đều kinh ngạc. . .
Một người xuất sắc đến mức bất thường như vậy lại là kẻ bắt cóc sao? Nói ra ai cũng không tin. . . .
"Có thể sai không?"
Thang Gia Minh có chút hoài nghi. . .
"Bất kể có phải không, đến nhà cô ta xem kỹ rồi nói tiếp, các cậu tiếp tục nhìn chằm chằm hiện trường."
Hàn Hiểu Hiểu nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài.
Trần Mặc Mặc mấy người thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Thang Gia Minh do dự trong giây lát, sợ mấy người phụ nữ không sợ trời không sợ đất này gây chuyện, cũng lập tức theo phía sau. . .
Kỷ Ôn Ngôn sợ là có c·hết cũng không nghĩ tới, ban đầu dự tính ít nhất phải vài ngày cảnh s·át mới có thể tra ra được manh mối, Nhưng bây giờ, mới chỉ nửa ngày, cảnh s·át đã muốn tìm đến cửa. . .
Lúc này mới đến nhà không bao lâu, còn chưa kịp tạo chứng cứ ngoại phạm không có ở trường, Kỷ Ôn Ngôn hoàn toàn không có một chút chuẩn bị.
Thậm chí có một số bằng chứng còn không kịp giấu kỹ. . .
Lúc này đột nhiên bị cảnh sát tìm đến cửa, nhất định sẽ lộ sơ hở. . .
Mấy người Thang Gia Minh cũng nghĩ như vậy, đến chính họ cũng không ngờ nhanh như vậy đã khoanh vùng được một người tình nghi.
Nếu như Kỷ Ôn Ngôn này chính là kẻ bắt Lý Uyên, lúc này đột ngột tìm tới cửa, nếu đối phương không ở nhà thì chỉ cần tra xét thói quen sinh hoạt thường ngày của cô ta, sau đó tìm người canh giữ, chỉ cần cô ta về nhà một lần thì có thể bắt người tại chỗ.
Nếu như cô ta ở nhà, trong thời gian ngắn như vậy mà từ xa gấp rút trở về, nhất định là cái gì cũng chưa chuẩn bị, rất dễ lộ sơ sót.
Có thể nói chuyến đi này hoàn toàn có thể xác định được cô ta có phải là kẻ bắt Lý Uyên không.
Thời gian chuẩn bị của Kỷ Ôn Ngôn quá ngắn, cho dù là trinh sát lão luyện cũng không thể nghĩ tới cảnh sát lại có thể nhanh chóng tìm tới cửa như vậy.
Đối thủ lại có những tài nguyên tốt nhất của cục thành phố, dù Kỷ Ôn Ngôn đã chuẩn bị đầy đủ, thì cũng đã là tình thế chắc chắn phải c·hết. . .
Khổ cực lắm mới bắt được người. . . Kết quả chưa kịp hưởng thụ đã phải ném mình vào rọ. . .
Hơn nữa, cô ta còn chưa kịp chuẩn bị đồ ăn cho Lý Uyên. . .
Hiện tại mà bị bắt, dù chỉ bị giam giữ 24 tiếng, Lý Uyên bên kia bị đánh nhiều thuốc như vậy, tiêu hao rất lớn, có lẽ đã sắp c·hết đói. . . Cô ta ép cùng cũng không có biện pháp không khai người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận