Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 153: Hạ Thanh Ninh: Tô Tiêu Du mình đưa tới cửa lông dê, không nhổ miễn phí không nhổ

Chương 153: Hạ Thanh Ninh: Tô Tiêu Du tự đưa dê béo đến cửa, không xén lông không được!
Tô Tiêu Du lại lần nữa nhìn về phía Trần Mặc Mặc. Chỉ thấy đôi mắt to tròn, sáng long lanh đang mang theo vẻ mê hoặc, ngơ ngác nhìn Hạ Thanh Ninh. Tô Tiêu Du khẽ nhíu mày. Trong lòng đột nhiên ẩn ẩn có một dự cảm không hay....
Tô Tiêu Du nhìn Trần Mặc Mặc, rồi lại nhìn Hạ Thanh Ninh, không rõ tại sao mình lại đột nhiên có cảm giác này... Nhưng trực giác của người phụ nữ mách bảo nàng rằng trong chuyện này hình như có ẩn tình gì đó mà nàng không biết...
"Nghe nói Tô tổng còn rất nhiều việc phải xử lý ở M quốc, cho dù có nộp đơn từ chức, cũng không thể lập tức phân thân được sao?" Hạ Thanh Ninh thấy Tô Tiêu Du đột nhiên nghi ngờ nhìn mình thì lập tức đổi chủ đề.
Tô Tiêu Du từ từ thu hồi ánh mắt nghi hoặc, im lặng nhìn Hạ Thanh Ninh, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Thanh Ninh.
"Hạ tổng, tôi nghe nói chị bây giờ đang chịu trách nhiệm toàn diện các công tác chiến lược của tập đoàn, còn phải quán xuyến nội dung cụ thể của mảng hải ngoại, mỗi ngày đều làm việc đến tận đêm khuya." Tô Tiêu Du nhìn thẳng vào mắt Hạ Thanh Ninh, với tư cách là người cùng ở vị trí cao, nàng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi sâu sắc trong đáy mắt Hạ Thanh Ninh.
Hạ Thanh Ninh khẽ gật đầu, không phủ nhận. Gần một năm nay nàng thực sự làm việc quá sức, mỗi ngày chỉ ngủ được ba tiếng. Đổi lại là người bình thường, cứ duy trì như vậy chỉ hai tuần thôi thì cơ thể đã sớm kiệt quệ rồi. Nếu không có chuyên gia dinh dưỡng gia đình và bác sĩ thay nàng điều trị cơ thể, ăn đủ loại đồ bổ đắt tiền, thì dù Hạ Thanh Ninh có thân thể làm bằng sắt thép cũng không thể chịu đựng được.... Nàng bây giờ thực sự rất cần một người có thể thay nàng chủ trì mảng hải ngoại như vậy. Mà Tô Tiêu Du chính là người mà nàng đã tìm kiếm bấy lâu không có lựa chọn nào khác.
"Cũng là phụ nữ, tôi rất hiểu và cũng rất đau lòng cho tình cảnh hiện tại của Hạ tổng, việc xin từ chức ở M quốc dù tạm thời chưa nhanh chóng được thông qua, nhưng ngày mai tôi có thể đến Hạ thị." Tô Tiêu Du thấy Hạ Thanh Ninh không hề giấu giếm thì lập tức vui vẻ nói. Lời này của nàng đương nhiên không phải là thực lòng đau lòng cho Hạ Thanh Ninh, mà muốn thực sự giúp nàng phân ưu.... Khi đã tranh giành đến vị trí cao như nàng thì lòng trắc ẩn đã sớm bị gạt bỏ hết trong một đường gió tanh mưa máu. Hơn nữa nàng hiện giờ lại là tình địch của em gái Hạ Thanh Ninh.... Nếu như phá đổ được công ty của người ta để đạt được thứ mình muốn, nàng sẽ không hề do dự....
"Đương nhiên, trước khi chính thức từ chức, không thể ngày nào cũng tám tiếng thay Hạ tổng phân ưu, cũng không đảm bảo ngày nào cũng đến được, cho nên trong thời gian này Hạ thị không cần trả cho tôi bất kỳ đồng lương nào." Nói xong câu trên, Tô Tiêu Du liền bổ sung thêm một câu. Nàng nói vậy, chỉ là để mình có cái lý do đủ đường hoàng, chính đáng để đến Hạ thị.... Để người khác nhìn vào không có cảm giác mình cố tình lấy lòng, mà danh tiếng của nàng trong công ty về sau sẽ được tốt. Lý do thật sự, đương nhiên là vì Lý Uyên....
Vốn cho rằng lời này của mình sẽ khiến Hạ Thanh Ninh ít nhất phải lộ vẻ cảm kích. Nhưng Hạ Thanh Ninh lại nhìn nàng, như đang cân nhắc, suy tư điều gì. Thật lâu sau, không khí xung quanh dường như muốn đóng băng.... Hạ Thanh Ninh liếc mắt nhìn Lý Uyên, mới khẽ gật đầu.
Tất cả đều là người từng trải qua mưa gió, Hạ Thanh Ninh nào có thể không biết mục đích thực sự của Tô Tiêu Du. Nàng thậm chí còn đoán được bước tiếp theo Tô Tiêu Du sẽ không từ mọi thủ đoạn, đưa Lý Uyên vào công ty, để làm trợ tá cho nàng ta. Nhưng dù sao mình cũng không có cách nào ngăn cản Tô Tiêu Du tiếp cận Lý Uyên, cái lông dê này không xén miễn phí thì thật là uổng. Đồng thời, để Tô Tiêu Du ở ngay trước mắt, biết nhất cử nhất động của nàng ta mới là tốt nhất.
"Tô tổng thật đúng là một lòng dạ Bồ tát." Hạ Thanh Ninh mỉm cười, mắt lại nhìn chằm chằm vào tay Lý Uyên đang nắm chặt với Hạ Hân Di...
Tô Tiêu Du cũng cười theo Hạ Thanh Ninh, không phát giác ra chút giễu cợt nào trong lời nói của Hạ Thanh Ninh... Nếu như nàng biết, vị tổng giám đốc Hạ trước mắt cũng là tình địch.... Có lẽ nàng sẽ chết cũng không bao giờ đến Hạ thị. Kẻ săn mồi giỏi nhất, nhất định phải giỏi che giấu thân phận của mình. Đáng tiếc, trước lúc này Tô Tiêu Du không biết mình có nhiều tình địch đến vậy. Nếu không, có lẽ nàng cũng sẽ đưa ra sách lược giống Hạ Thanh Ninh...
Trong khi các nàng ngầm đấu đá nhau, trong lòng Lý Uyên lại kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.... Cái kiểu Hạ Thanh Ninh thỉnh thoảng liếc xéo nhìn mình làm hắn toàn thân nổi hết da gà. Hắn đại khái có thể đoán được Hạ Thanh Ninh không vạch trần ngay tại chỗ quan hệ của mình với nàng ta, nhất định là vì Hạ Hân Di. Nhưng loại chuyện này bọn họ có thể giấu được cả đời sao? Nhỡ một ngày bị Hạ Hân Di biết thì phải làm sao? Ba người bọn họ rồi sẽ đối xử với nhau như thế nào? Nhưng so với điều đó, hắn càng sợ là Hạ Thanh Ninh vì không muốn chuyện giữa bọn họ bại lộ mà trực tiếp g·iết người diệt khẩu.... Khi phụ nữ nổi điên thì cái gì cũng làm được hết.... Đặc biệt là mình bây giờ đã uy h·iế·p nghiêm trọng đến gia đình bọn họ! Hào môn luôn kiêng kỵ nhất là hậu viện xảy ra cháy mà...
Lý Uyên cứ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ninh như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui không chỉ phía sau lưng đổ mồ hôi, ngay cả đứng cũng muốn không vững.... Nếu có thể làm lại, hắn muốn chọn Lam Tường...
"Đi vào trong nói chuyện đi, đứng ở ngoài không phải là cách đãi khách của tập đoàn Hạ thị chúng ta." Hạ Thanh Ninh liếc Lý Uyên, hướng phía Tô Tiêu Du nói. Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hân Di.
Thấy chị gái nhìn mình, Hạ Hân Di theo bản năng lập tức khẩn trương lên... Nắm tay Lý Uyên càng chặt để thể hiện quyết tâm thà ch·ế·t chứ không chịu khuất phục. Trong lòng đã nghĩ kỹ, chỉ cần Hạ Thanh Ninh muốn đuổi Lý Uyên đi, hoặc muốn tách bọn họ ra. Hôm nay nàng sẽ trực tiếp rời nhà đi trốn! Dù sao nàng đã sớm muốn dọn đến chỗ của Hàn Hiểu Hiểu rồi...
"Vào trong nói chuyện đi, gọi điện thoại cho chị nhiều như vậy, có phải có chuyện muốn nói với chị không? Bây giờ sao lại im re thế?" Hạ Thanh Ninh thấy Hạ Hân Di mặt đầy quật cường, không chịu cúi đầu, trong lòng thầm thở dài.... Sắc mặt và giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như vừa mới đến nữa. Nàng thực sự không có biện pháp gì với cô em gái từ nhỏ đã được nuông chiều hư hỏng này...
Hạ Hân Di nghe Hạ Thanh Ninh nói vậy, lập tức mở to mắt, nhìn Hạ Thanh Ninh với vẻ khó tin. "Chị... chị không giận em sao?"
"Chị giận em chuyện gì?" Hạ Thanh Ninh trừng mắt liếc nhìn Hạ Hân Di.
"Vậy... vậy chị cũng không đuổi hắn đi?" Hạ Hân Di ngẩng đầu nhìn Lý Uyên đang tái mét mặt mày.... Trong lòng từng đợt đau lòng.... Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mừng rỡ vô cùng.
Còn Lý Uyên thì đang đón nhận ánh mắt mang theo sự dò xét của Hạ Thanh Ninh, trong nháy mắt sợ đến mức hai chân muốn nhũn ra.... Lúc này nếu như bị vạch trần quan hệ của hai người thì thật, hắn chỉ có thể tự bạo tại chỗ thôi!
"Hắn?" Hạ Thanh Ninh khẽ hé đôi môi đỏ, ngữ khí nhàn nhạt không có chút dao động nào. "Ta biết hắn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận