Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 182: Nàng là ta bạn gái

"Cái gì mà ngồi tù, đừng có nói linh tinh." Lý Uyên nghe xong liền gõ nhẹ vào đầu Hạ Hân Di một cái, không nhịn được cười. "Ngươi đi xem Trầm Nguyệt Doanh đi." Hạ Hân Di xoa xoa nước mắt, đứng trước mặt Lý Uyên, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi trên mặt mình... Lý Uyên bóp nhẹ má Hạ Hân Di, rồi quay người nhanh chóng đi về phía Trầm Nguyệt Doanh. Vì là giờ làm việc, ngoại trừ mấy người bộ phận PR khẩn cấp. Phần lớn người qua đường hiếu kỳ chỉ dừng lại xem mấy lần rồi vội vã rời đi, thêm vào mấy vị lãnh đạo cấp trên giải tán đám đông, mọi người lúc này đã tản đi không ít. Lúc Lý Uyên đến nơi thì, mấy bảo vệ đang kéo dây giới, giữ trật tự hiện trường, bảo vệ Trầm Nguyệt Doanh cẩn mật ở giữa. Khóe môi Trầm Nguyệt Doanh rách toác, dính máu, sắc mặt tái nhợt ngồi bệt trên đất. Trông có vẻ thật đáng sợ. Nhưng Trầm Nguyệt Doanh một tay gắng gượng chống đất, một tay cự tuyệt mọi người đến gần. Miệng liên tục yếu ớt lặp đi lặp lại không muốn đến bệnh viện. Mọi người cũng không thể dùng vũ lực, chỉ có thể lo lắng nhìn nàng. Đúng lúc Lý Uyên định tiến đến thì, hai bảo vệ mặc đồng phục liền ngăn hắn lại. "Đừng đi tới, cô gái đó hiện tại cảm xúc không ổn định, nhỡ đâu kích thích nàng chúng tôi đều không gánh nổi trách nhiệm." Bảo vệ lắc đầu với Lý Uyên. Lý Uyên nhìn bảo vệ, rồi nhìn Trầm Nguyệt Doanh. Tình trạng hiện tại của nàng rõ ràng không phải do tự sát gì đó. "Để ta thử một chút, ta quen nàng, với lại ta biết xem bệnh." Ngón tay Lý Uyên chỉ Trầm Nguyệt Doanh sắp không chịu đựng nổi nữa. Bảo vệ nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Uyên, nhất thời có chút khó xử. "Ta là bạn trai nàng, để ta vào đi." Lý Uyên thấy Trầm Nguyệt Doanh sắp ngã đến nơi, người xung quanh lại không ai dám xông lên đỡ. Nên không kịp nghĩ gì cả. Câu nói này khiến hai bảo vệ ngẩn người. Đánh giá Lý Uyên từ trên xuống dưới, tuy rằng trông rất tinh thần, rất đẹp trai. Chỉ có điều với bộ đồ vỉa hè kia, nhìn thế nào cũng không xứng đôi với vẻ đẹp tuyệt trần của Trầm Nguyệt Doanh. . . Bảo vệ đang định từ chối. Trầm Nguyệt Doanh rõ ràng cũng nghe thấy Lý Uyên nói, toàn thân lập tức chấn động. Khó khăn ngẩng đầu, không thể tin nhìn về phía Lý Uyên. Cùng không dám tin, đương nhiên còn có cả Hoàng Tử Ngang. Vừa nghe Lý Uyên nói là bạn trai của Trầm Nguyệt Doanh, Hoàng Tử Ngang bị bảo vệ chặn ở ngoài lập tức xù lông lên như một con gà trống... Một đôi mắt đột nhiên quay phắt lại như con mãnh thú hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Lý Uyên. "Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy? Sao ngươi lại là bạn trai của Doanh Doanh?!!" Lý Uyên liếc qua Hoàng Tử Ngang. Suýt chút nữa quên mất Trầm Nguyệt Doanh hiện tại có vẻ như có bạn trai rồi. Lý Uyên nghĩ đến liền lập tức lộ ra ánh mắt áy náy với Hoàng Tử Ngang. Lúc đầu Trầm Nguyệt Doanh đã trốn tránh trước mặt hắn, không muốn gặp hắn. Hắn cũng tuyệt đối không chủ động đi làm phiền, quấy rầy cuộc sống hiện tại của người ta. Nhưng bây giờ, tình thế khẩn cấp... Đừng trách ta nha, huynh đệ. Lý Uyên thu lại ánh mắt liền muốn đi về phía Trầm Nguyệt Doanh. Bảo vệ định ngăn lại, nhưng nhìn lại. Lúc này, Trầm Nguyệt Doanh xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mắt rưng rưng, hai mắt ngây dại nhìn chằm chằm Lý Uyên... Hai tay bảo vệ lập tức cứng đờ... Lý Uyên lập tức vượt qua mấy bảo vệ, đến bên cạnh Trầm Nguyệt Doanh đưa hai tay nhẹ nhàng nắm lấy nàng. Khoảnh khắc đôi tay Lý Uyên chạm vào lưng Trầm Nguyệt Doanh. Cả người Trầm Nguyệt Doanh đột nhiên mềm nhũn, cuối cùng không thể chống đỡ được, ngã thẳng vào ngực Lý Uyên. Lý Uyên thấy thế liền ôm Trầm Nguyệt Doanh, tiện tay trái đặt lên cổ tay Trầm Nguyệt Doanh, bắt mạch cho nàng. Vừa cảm nhận được mạch đập của Trầm Nguyệt Doanh, lông mày Lý Uyên lập tức nhíu lại. Không kìm được mà nhìn thẳng vào mặt Trầm Nguyệt Doanh. Trầm Nguyệt Doanh đang ngẩng đầu, cố gắng hé nửa mắt nhìn Lý Uyên. "Không cần đưa ta đến bệnh viện, ta... ta không có tiền khám bác sĩ, ta lại càng không dùng tiền của ngươi, ta không cần làm vướng bận ngươi." Trầm Nguyệt Doanh tựa vào ngực Lý Uyên, gần như dùng hết sức lực nói ra câu này. "Đây là bệnh cũ của ta, qua nửa giờ nữa sẽ tốt thôi." Lý Uyên nghe xong trong nháy mắt ngẩn người. Nhìn kỹ lại mới chú ý đến, quần áo trên người Trầm Nguyệt Doanh, có nhiều chỗ đã bạc màu sờn cũ. Đôi giày thể thao trắng giá rẻ càng nhìn là biết đã mang lâu năm. Chỉ là hầu hết mọi người khi nhìn thấy Trầm Nguyệt Doanh rạng rỡ đều sẽ tự động liên hệ nàng với giới nhà giàu. Sẽ rất ít người chú ý đến những điều này. Ngay cả Lý Uyên, khi lần đầu tiên thấy đôi giày thể thao cũ của nàng, cũng bản năng cho rằng đó là một loại trào lưu cổ điển nào đó... "Ừm, chúng ta không đi bệnh viện, thả lỏng đi, đừng căng thẳng." Lý Uyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán đổ mồ hôi của Trầm Nguyệt Doanh, lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng. Trong lòng nhất thời có chút loạn, lại có chút xót xa. Thật sự không biết nha đầu này đã trải qua chuyện gì, mà có thể làm thân thể mình còn trẻ tuổi đã bị giày vò tàn phá thành thế này. Mạch tượng của nàng căn bản không phải của một sinh viên tràn đầy sức sống. Mà hỗn loạn giống như một người trung niên đã vất vả cả nửa đời người với một thân bệnh tật. Đặc biệt là dạ dày của nàng, ăn uống thất thường lâu ngày dẫn đến đau bao tử, lại vì luôn kéo dài không chữa trị, cũng không uống thuốc, đã thành viêm dạ dày mãn tính. Máu ở khóe miệng phần lớn cũng là do cơ thể suy yếu, viêm dạ dày đột ngột bùng phát. Rồi dẫn phát hàng loạt các chứng bệnh khác trong cơ thể. Trong Đông y mà nói, phổi, gan, tỳ, thận của nha đầu này gần như đều có vấn đề. Trong mắt một lão trung y như Lý Uyên, Trầm Nguyệt Doanh cả trong lẫn ngoài không có chỗ nào tốt cả... Nếu cứ như vậy kéo dài không chữa trị, một ngày bệnh trở nặng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. "Lầu một có phòng nghỉ riêng tư nào không?" Lý Uyên nhìn mấy bảo vệ hỏi. Mấy bảo vệ thấy Trầm Nguyệt Doanh cả người đã hoàn toàn tỉnh táo ngã vào lòng Lý Uyên. Không những không có vẻ chống cự như vừa rồi, mà còn có vẻ an tâm. Vô thức chỉ tay về một bên. Lý Uyên cũng không để ý đến ánh mắt như muốn thiêu đốt của Hoàng Tử Ngang... Gần như không tốn bao nhiêu sức đã ôm Trầm Nguyệt Doanh, đi về phía phòng nghỉ ở quầy lễ tân. "Hân Di, giúp ta gọi Mặc Mặc xuống, kim châm ở trong túi nàng." Sau khi ôm Trầm Nguyệt Doanh, Lý Uyên nhìn thoáng qua Hạ Hân Di nói. Nhưng vừa dứt lời, mắt anh đã liếc sang Trần Mặc Mặc đang đứng nhìn về phía này. Đương nhiên, còn có cả Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh, Lê Mộng Ngưng ba người... Bắt gặp ánh mắt mang theo vẻ không rõ ý tứ của bốn cô gái, toàn thân Lý Uyên lập tức cứng đờ... Loại sinh vật gọi là bạn gái cũ này... Thật đúng là xuất quỷ nhập thần... Vừa nãy mình nói là bạn trai của Trầm Nguyệt Doanh, các nàng sẽ không phải là đều đã nghe thấy chứ... Lý Uyên liếc qua ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng của Tô Tiêu Du. Mọi người cùng nhìn chằm chằm Lý Uyên và Trầm Nguyệt Doanh trong lòng anh, không ai nói gì... Trong nháy mắt, Lý Uyên cảm giác xung quanh tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng tim mình đập... "Mặc Mặc, đi theo ta..." Lý Uyên lúng túng lập tức chuyển hướng ánh mắt, nhìn về tiểu thiên sứ nhu thuận nhất của mình. "Đến rồi." Trần Mặc Mặc ngoan ngoãn trả lời ngay, lập tức mỉm cười, như một làn gió xuân chạy theo sau. Lý Uyên ôm Trầm Nguyệt Doanh, hướng nàng nở một nụ cười ôn nhu. Không chần chừ mà vội vàng bước nhanh về phía phòng nghỉ. May mắn là mỗi lần đều có tiểu thiên sứ Mặc Mặc có thể giúp anh giải vây... Nếu không thì mỗi ngày anh không phải mất mặt thì cũng đang trên đường đi đến mất mặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận