Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 91: Không quản phát sinh cái gì, ngươi đều nhất định muốn làm ta hài tử ba ba

"Đi thôi, đi nhanh lên."
Lý Uyên nắm tay hai cô gái, đi thẳng ra khỏi cục thành phố.
Cái cục thành phố này khiến hắn cảm thấy thật sự hơi đáng sợ.
Hàn Hiểu Hiểu làm việc ở cục thành phố, Trần Khinh Tuyết cũng gặp ở cục thành phố.
Trước mắt hai trên năm bạn gái cũ của hắn đều có liên quan đến cục thành phố. . .
Hiện tại trong lòng hắn lại không hiểu sao nảy sinh từng tia bất an. . .
Trong tình huống Trần Mặc Mặc và Lưu Tử Diệp ngầm chấp nhận.
Ba người sóng vai tay trong tay đi ra khỏi cửa lớn cục thành phố.
Đi qua trạm gác, bác gác cổng lập tức trợn tròn hai mắt kinh hãi.
Giống như thấy ma nhìn bộ dạng thân mật của một nam hai nữ.
"Thanh niên bây giờ đều cởi mở thế sao?!"
Bác gác cổng gắt gao nhìn chằm chằm ba người, hoàn toàn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng làm mắt mình mù quáng.
"Ai, nếu như tư tưởng của chúng ta hồi đó cởi mở được như bây giờ thì tốt biết bao. . . "
Vài giây sau, bác đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức quay người lau lau khóe mắt.
"Nói như vậy, Na Na, Đông Đảo, Đình Đình sẽ không buồn bã rời bỏ ta, a, còn có Như Yên nữa, giờ họ có khỏe không? Ôi, thời gian lâu quá rồi, tên với dáng vẻ của họ ta sắp quên hết."
Bác gác cổng vừa ngước mặt lên nhìn trời, nước mắt không tự chủ trượt xuống từ khóe mắt. . .
"Thấy chưa, ta đã nói tỷ Hiểu Hiểu chắc chắn đợi chúng ta bên ngoài mà."
Trần Mặc Mặc chỉ sang bên tay trái, nơi Hàn Hiểu Hiểu đang cúi đầu dựa vào tường, có vẻ đang tâm sự, không biết đang nghĩ gì.
"A, không đúng, tỷ Hiểu Hiểu đang đợi ngươi mới phải."
Ánh mắt ranh mãnh của Trần Mặc Mặc đột nhiên liếc Lý Uyên.
Chỉ là Lý Uyên nhìn kiểu gì cũng thấy tia mắt kia lộ ra từng tia không có ý tốt?
Hàn Hiểu Hiểu cũng nhìn thấy ba người đi tới.
Chỉ là thấy Lý Uyên tay nắm chặt tay hai người.
Giữa lông mày bản năng hơi nhíu lại.
Lý Uyên trong nháy mắt đã nhận ra sát ý trong ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu.
Nhưng là lần đầu tiên không những hắn không buông tay hai người ra, ngược lại còn nắm chặt hơn. . .
Ngay lúc Trần Mặc Mặc kinh ngạc nhìn biểu lộ trông vô cùng trấn định của Lý Uyên.
Nhưng một giây sau, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác ẩm ướt trơn bóng, lập tức bán đứng hắn.
Trần Mặc Mặc không khỏi che miệng cười khẽ một tiếng.
Sau đó cùng Lưu Tử Diệp liếc nhìn nhau, hai người chủ động buông lỏng tay Lý Uyên.
Tiếp đó lại lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên tay Lý Uyên. . .
"Xe của ta dừng ở đối diện, vậy thì, vậy tôi đi trước."
Lưu Tử Diệp liếc nhìn Trần Mặc Mặc và Hàn Hiểu Hiểu.
Cuối cùng ánh mắt dịu dàng dừng lại trên mặt Lý Uyên.
"Anh đi đường cẩn thận, lái xe chậm thôi. . . "
Lý Uyên nhìn ánh mắt quyến luyến không muốn rời đi của nàng, lời còn chưa nói hết.
Đột nhiên cảm thấy hoa mắt, môi chợt lạnh.
Lưu Tử Diệp đã nhẹ nhàng nhón chân lên, bờ môi lạnh băng mang theo hương thơm của nàng truyền đến giữa môi răng hắn.
Hàn Hiểu Hiểu thấy thế, mí mắt trong nháy mắt giật giật.
Hai tay không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm. . .
Nàng sở dĩ một mình ra ngoài chờ.
Chính là để tránh né, không muốn thấy ba người phụ nữ khác kia cùng người yêu của mình thân mật, chia tay.
Kết quả nàng ngược lại tốt, cho nàng thời gian ở bên trong anh anh em em.
Nhất định phải ở trước mặt mình sao?!
Nếu không phải Lý Uyên không có nhiều thời gian, có lẽ bây giờ đã máu chảy thành sông. . .
"Đợi lần sau trở lại thăm anh."
Trong mắt Lưu Tử Diệp chỉ có Lý Uyên, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sát khí đang nhìn chằm chằm của Hàn Hiểu Hiểu.
Nàng ôn nhu nhẹ nhàng ôm Lý Uyên một hồi, hai bước một quay đầu đi về phía chiếc xe BMW màu trắng ở đối diện.
Vẻ thâm tình chậm rãi đó khiến trong lòng Lý Uyên dâng lên một nỗi áy náy.
Chỉ là khi gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàn Hiểu Hiểu.
Áy náy nhanh chóng biến thành lo lắng cho sự an toàn của bản thân. . .
Ba người nhìn Lưu Tử Diệp lên xe rời đi.
Hàn Hiểu Hiểu liền cất bước đi về phía Lý Uyên.
Bộ quần áo thoải mái mua vội với giá trăm tệ của nàng lại bị vóc dáng và nhan sắc nghịch thiên của nàng biến thành đồ hàng hiệu quốc tế.
Cô nàng này có thể là ném nhầm chỗ rồi, nếu cô ấy đi làm người mẫu, chậc chậc chậc. . .
Bất quá hiện tại Lý Uyên đang kinh hồn táng đảm nên cũng không có tâm trí thưởng thức dáng người ma quái của nàng.
Bộ dạng tay trong tay trái ôm phải ấp của mình vừa rồi bị cô ta thấy rõ ràng. . .
Mắt thấy Hàn Hiểu Hiểu đi đến bên cạnh mình, đột nhiên chậm rãi đưa tay về phía mặt mình.
Lý Uyên giật mình, đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn một cái tát.
Nhưng một giây sau, cảm giác nóng bỏng trong tưởng tượng không truyền đến.
Mà ngược lại là một cảm giác ấm áp dễ chịu truyền đến từ trên má.
Bàn tay mềm mại ấm áp của Hàn Hiểu Hiểu cẩn thận lau đi vết son môi nhàn nhạt của Hạ Hân Di và Lưu Tử Diệp còn lưu lại trên mặt hắn.
Lý Uyên nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nó nóng hơn tay hắn rất nhiều.
Đột nhiên nghĩ đến lúc đi đến trước mặt mình, tay Hàn Hiểu Hiểu vẫn luôn nhét vào trong ngực.
Cho nên, nàng cố ý làm nóng tay trước. . .
"Về thôi, muộn rồi, em dễ bị lạnh."
Hàn Hiểu Hiểu nắm chặt tay Lý Uyên, mười ngón tay đan xen, tay kia nhẹ nhàng khoác lên cánh tay hắn.
Xuyên qua lớp quần áo, Lý Uyên vẫn cảm nhận được sự mềm mại kinh người truyền đến từ cánh tay.
"Ừm, về nhà thôi."
Lý Uyên gật nhẹ đầu.
Một bên kéo Hàn Hiểu Hiểu, một bên nắm tay Trần Mặc Mặc.
May mắn là buổi tối, nếu là ban ngày.
Chỉ sợ lúc này Lý Uyên đã bị đám đông phẫn nộ lôi ra hành hung trên đường. . .
"Lúc đầu trong mắt ta không dung thứ được một hạt cát."
Hàn Hiểu Hiểu hai tay ôm chặt tay Lý Uyên.
Trong giọng nói dịu dàng mang theo sự thỏa hiệp.
"Nhưng mà khi nhìn thấy Mặc Mặc và những người khác ai cũng yêu anh không thua gì em. . ."
Hàn Hiểu Hiểu nói đến đây đột nhiên dừng lại một chút, ngữ khí lại mang theo một chút nghẹn ngào.
"Trước khi các người ra ngoài em nghĩ rất lâu, hai năm nay anh không còn sớm không muộn hết lần này tới lần khác lúc này xuất hiện, sau đó mấy năm đều không có tung tích của anh thì các nàng lại đồng thời đột nhiên gặp lại anh, có lẽ đây là vận mệnh, là ông trời sắp đặt cho những người yêu anh như chúng ta có cơ hội được tạm biệt anh lần cuối, trong đó cũng có cuộc gặp gỡ của chúng ta."
"Cho nên em cũng không có gì bất công, vận mệnh cho em gặp anh đầu tiên, cho anh ở nhà của em bây giờ, thật ra em nên là người may mắn nhất mới đúng."
Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu đã rút hết những lớp vỏ ngụy trang cứng rắn.
Trong lòng có chút xót xa.
Ở đâu ra là cái gì ông trời sắp đặt. . .
Đều là hệ thống che phủ sắp đặt cả thôi!
Trước đó các cô không tìm được hắn, là do hệ thống che phủ luôn có thể nhắc nhở hắn khi sắp gặp lại bạn gái cũ một cách ngẫu nhiên. . .
Bây giờ không có hệ thống sắp đặt, hắn cảm thấy mình thậm chí có thể gặp bạn gái cũ đang đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng bên cạnh.
"Vậy thì, nếu bệnh của em chỉ là hiểu lầm, nếu như em không có bệnh, liệu anh có bị em đánh chết không. . . "
Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu, vô cùng chột dạ dò hỏi một cách điên cuồng bên bờ vực.
Hàn Hiểu Hiểu nghe xong, mắt đột nhiên bắt đầu đỏ lên, trong hốc mắt lóe lên vài giọt lệ.
"Hai ngày nay, em dẫn anh đến gặp rất nhiều chuyên gia, nhưng đáp án của họ đều giống như lúc đầu."
"Nếu có thể, em nguyện dùng ba tháng cuộc sống ít ỏi của mình để đổi lấy việc anh không có bệnh, có thể sống yên ổn cả đời, nhưng trên đời này tìm đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?"
Hàn Hiểu Hiểu vừa nói, càng ôm chặt Lý Uyên hơn, như sợ hắn sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
Nhưng cảm giác mềm mại đàn hồi kinh người từ cánh tay truyền đến.
Khiến trong lòng Lý Uyên hoàn toàn không kịp sinh ra những suy nghĩ áy náy khác. . .
Chỉ là cảm thấy trăng đêm nay thật là to tròn. . .
"Cho nên em quyết định, bất kể như thế nào, anh nhất định phải là ba của con em."
PS: Cầu xin mấy món quà miễn phí. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận