Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 340: Ta rời khỏi, ngươi cũng muốn rời khỏi

Chương 340: Ta rời khỏi, ngươi cũng muốn rời khỏi
Lê Mộng Ngưng nghe xong, kinh ngạc nhìn Trương Vân Tú liếc nhìn. Đã không có thừa nhận cũng không có phủ nhận... Chỉ là loại sự tình này không phủ nhận thì tương đương với là thừa nhận a... Trương Vân Tú trong lòng nháy mắt kịch chấn... Một đôi mắt trừng lớn nhìn Lê Mộng Ngưng. Đồng thời, trong lòng lại ngay sau đó dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có. Rõ ràng nàng đã làm tốt cùng bạn gái của Lý Uyên c·ô·ng bằng cạnh tranh chuẩn bị. Nhưng bây giờ... Tại sao lại xuất hiện một người phụ nữ... Hơn nữa còn là Lê Mộng Ngưng dạng này, người mà nàng đều cần ngưỡng vọng? ! Sau khi hết khiếp sợ, trái tim vừa dấy lên lửa cháy hừng hực của Trương Vân Tú trực tiếp liền lạnh buốt ngã xuống đáy vực. "Lê tổng, ngươi với hắn là sao mà quen biết vậy?" Trương Vân Tú có chút không cam lòng muốn cùng Lê Mộng Ngưng xác nhận lại một chút. Theo như nàng thấy, Lê Mộng Ngưng và Lý Uyên hai người hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, làm sao lại có thể gặp nhau được? "Mấy năm trước, có một ngày phát sinh rất nhiều chuyện không vui, nhưng mỗi lần gặp phiền phức, đều ngẫu nhiên gặp hắn xuất hiện." Lê Mộng Ngưng đột nhiên nghĩ đến ngày đó, xe của mình đột nhiên bị nổ lốp trên đường, giày cao gót đột nhiên gãy gót khiến chân bị đau, từ quán cà phê đi ra thì đột nhiên trời đổ mưa to mà không mang theo dù... Mỗi một lần Lý Uyên đều vừa lúc ở đó... Một lần, hai lần, ba lần có thể tính là ngẫu nhiên, nhưng bốn, năm, sáu, bảy lần thì chính là duyên phận trời định rồi! "Vậy... Có phải hay không là hắn theo dõi ngươi vậy?" Trương Vân Tú nghe Lê Mộng Ngưng nói xong, trong đầu lập tức liền nghĩ đến chuyện Lý Uyên dùng khúc kim loại mở khóa cửa nhà Lý Cường... Bộ dáng thuần thục kia... Khiến nàng đột nhiên nghĩ đến khả năng bị theo dõi trộm c·ướp... "Không phải, sau đó hai ngày cơ hồ đều là như vậy." Lê Mộng Ngưng rất khẳng định lắc đầu. "Ta có thể cảm giác được giữa ta và hắn có mối ràng buộc định mệnh." Lê Mộng Ngưng nói, trên khuôn mặt lộ ra một tia mong chờ... Trương Vân Tú nhìn dáng vẻ yêu đương não trên khuôn mặt của Lê Mộng Ngưng, trong lòng nhất thời cảm thấy bất ổn... Mặt trắng bệch tái đi... Để nàng cạnh tranh với một siêu cấp đại mỹ nữ như Lê Mộng Ngưng... Vậy còn không bằng trực tiếp tuyên án t·ử hình cho nàng đi... ! Nghĩ đến đây, Trương Vân Tú đã toàn thân lạnh toát... Một cảm giác bất lực thật sâu lóe lên trong đầu... "Lê tổng, tôi có chút không thoải mái, cô cho tôi xuống xe ở phía trước đi, tôi tự về được, nhà tôi ở không xa đây." Trương Vân Tú hữu khí vô lực nói với Lê Mộng Ngưng một câu. "Muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?" Lê Mộng Ngưng quay đầu lại kỳ quái nhìn Trương Vân Tú, người vừa nãy còn rất bình thường. "Không cần, tôi đi hít thở không khí một chút là được." Trương Vân Tú một tay che nơi tim đang bồn chồn đến hốt hoảng, một tay khác hướng về phía Lê Mộng Ngưng lắc lắc. Lê Mộng Ngưng vốn có chút lo lắng, nhưng thấy Trương Vân Tú kiên trì muốn xuống xe, cũng chỉ có thể dừng xe lại bên đường. "Thật sự không cần giúp gì sao?" Lê Mộng Ngưng nhìn có chút nghi hoặc, mà thấy Trương Vân Tú đột nhiên trở nên thất thần vội mở cửa xe nhanh chóng xuống xe. Không nhịn được hướng ra phía ngoài gọi một tiếng. Có điều Trương Vân Tú đã đi thẳng vào trong ngõ hẻm rồi... "Thật là một người kỳ quái..." Lê Mộng Ngưng thấp giọng lầm bầm một câu, nhìn theo Trương Vân Tú chậm rãi đi xa, vừa chuẩn bị rời đi, chợt bị người gõ cửa sổ xe. "Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một chút." Từ Thi Thanh mặc một bộ âu phục công sở nhỏ, dù cho lúc tan ca nhìn vẫn rất chững chạc, trực tiếp kéo cửa xe ở ghế phụ rồi ngồi vào. "Nếu như tôi nói muốn để cô từ bỏ, cô sẽ đồng ý sao?" Lê Mộng Ngưng nhìn Từ Thi Thanh đột nhiên xuất hiện, sững sờ nửa giây, sau đó trực tiếp không chút e dè mở miệng. Từ Thi Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Lê Mộng Ngưng, đương nhiên biết Lê Mộng Ngưng đang nói về việc bảo cô từ bỏ Lý Uyên. Từ Thi Thanh nhìn người khuê mật đã cùng mình vượt qua những ngày tháng gian nan nhất, cô do dự trọn vẹn năm giây trước khi chậm rãi phun ra một chữ. "Biết." Từ Thi Thanh vừa dứt lời, mắt Lê Mộng Ngưng bỗng nhiên sáng lên... "Nhưng mà..." Hiển nhiên lời của Từ Thi Thanh vẫn chưa nói hết... "Nhưng mà cô cũng phải rời khỏi." Từ Thi Thanh nhìn chằm chằm mặt Lê Mộng Ngưng, gần như là nói từng chữ từng câu. Bao nhiêu năm như vậy, cô đã có thể thuyết phục mình, đồng thời làm được việc không nghĩ đến người đàn ông đó nữa, sống tốt nửa đời sau của mình. Nhưng tất cả những điều này chỉ là tiền đề, có Lê Mộng Ngưng bên cạnh mình. Lê Mộng Ngưng trong lòng cô là người duy nhất có thể sánh vai với Lý Uyên, cũng là nguyên nhân duy nhất khiến cô có thể từ bỏ Lý Uyên... Cô không muốn sau này mình cô độc sống hết quãng đời còn lại, đến người để nói chuyện cũng không có... "Không được!" Lê Mộng Ngưng nghe xong điều kiện của Từ Thi Thanh, lập tức chém đinh chặt sắt cự tuyệt... Hai mắt bốc hỏa mà nhìn Từ Thi Thanh... "Cô đừng cố chấp! Chẳng lẽ hôm nay cô vẫn chưa thấy rõ tình hình sao? Cô cảm thấy mình có chút hi vọng hay phần thắng sao?" Từ Thi Thanh thấy Lê Mộng Ngưng cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy... Cũng lập tức nổi nóng... "Không thử một chút làm sao biết? Chẳng lẽ lại trơ mắt dâng hạnh phúc của mình cho người khác sao?" Lê Mộng Ngưng nói, ngữ khí đột nhiên mềm nhũn ra. "Cô cũng biết chúng ta đã chờ ngày này bao lâu rồi mà." "Chẳng lẽ tôi không phải sao?" Sắc mặt Từ Thi Thanh ảm đạm, thấp giọng hỏi ngược lại một câu, sau đó lại im lặng nhìn Lê Mộng Ngưng. "Cô thật sự quyết định muốn tranh một chuyến có đúng không?" "Vâng, cùng lắm thì là thất bại, tôi sẽ không để cuộc đời mình hối tiếc không thể bù đắp được." Lê Mộng Ngưng đưa tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt. "Vậy thì tốt, tôi biết rồi." Thấy Lê Mộng Ngưng quyết tâm, Từ Thi Thanh đột nhiên nói một câu không đầu không cuối, sau đó trực tiếp quay người xuống xe. "Cô có ý gì? !" Lê Mộng Ngưng lập tức hạ kính xe xuống hướng phía Từ Thi Thanh gọi một tiếng. Nhưng Từ Thi Thanh cũng không quay đầu lại, trực tiếp lên xe của mình. Tối nay chắc chắn lại là một đêm không ngủ của không ít người... Lý Uyên mơ mơ màng màng làm một giấc mơ rất dài... Trong mơ hắn cuối cùng vẫn là nổ tung... Bị vô số bạn gái cũ vây quanh... Mỗi một bạn gái cũ trong tay đều cầm vũ khí, nhìn hắn bằng ánh mắt lóe lên sự hung dữ khiến hắn không rét mà run... Ngay cả những người từng yêu đương não đến không thuốc chữa, cũng đang nhìn chằm chằm hắn... Cho đến khi phía sau một người có khuôn mặt không rõ ràng lặng lẽ đến gần phía sau hắn, một con d·a·o găm lóe sáng trong tay người đó hiện lên trong nháy mắt. Một giây sau, Lý Uyên chỉ cảm thấy thận bỗng nhiên lạnh lẽo... Sau đó đột nhiên mở mắt... Mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, trên mặt Lý Uyên vẫn còn treo vẻ kinh hãi... "Gặp ác mộng?" Tần Mặc Diễm, người đang đắp chăn cho hắn, những ngón tay lạnh buốt vừa chạm vào bên hông hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận