Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 517: Cảnh sát hình sự tâm lý tố chất

Chương 517: Cảnh sát hình sự có tố chất tâm lý tốt
Khi bóng tối cùng tuyệt vọng cùng lúc ập đến. Nàng không thể không thừa nhận, nửa đời sau của nàng căn bản không thể rời xa người kia.
"Nhưng chỉ mới nửa tiếng không gặp người, cảnh sát chắc chắn sẽ không quản." Khương Khinh Ca vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nói xong Khương Khinh Ca đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức nhìn về phía Trần Mặc Mặc.
"Hôm qua nghe các người nói cô gái tên Hàn Hiểu Hiểu kia không phải là cảnh sát sao? Cô ấy có quyền điều tra camera giám sát của trường mà?"
Nghe xong lời này, mấy người mắt sáng lên. Các nàng hiện tại đã không còn giống như năm xưa cô độc không nơi nương tựa, ngoài việc báo cảnh sát thì không có bất cứ biện pháp hay thủ đoạn nào để tìm người trong biển người mênh mông. Nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi sâu sắc lúc ban đầu chỉ có các nàng tự mình gánh chịu.
Hiện tại các nàng đã là... mười mấy người, dù hắn có muốn biến mất lần nữa, cũng có thể bị bắt lại trong vài phút...
Nghĩ như vậy... có lẽ đông người hơn cũng không chỉ toàn là bất lợi...
"Nhưng mà..." Nhưng Trần Mặc Mặc nghe xong, lại đột nhiên có chút do dự. Nàng cảm thấy Hàn Hiểu Hiểu mặc dù bề ngoài có vẻ lợi hại hơn bất kỳ ai trong bọn họ, nhưng Trần Mặc Mặc biết trong lòng cô ấy đang phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Nàng rất sợ nếu Lý Uyên thực sự biến mất, Hàn Hiểu Hiểu nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc này...
Nhưng ngoài Hàn Hiểu Hiểu, nàng cũng thật không biết nên tìm ai trước mới đúng.
"Đợi đến khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc đã." Trần Mặc Mặc do dự một chút rồi nói.
"Đến giờ ăn cơm dù có bận đến mấy hắn ít nhất cũng biết gọi điện thoại, hắn chưa bao giờ để chúng ta phải đói bụng." Trần Mặc Mặc nói giống như đang giải thích với Khương Khinh Ca mấy người, chẳng bằng nói là đang tự động viên chính mình.
Khương Khinh Ca mấy người nghe xong, cũng chỉ có thể chấp nhận đề nghị của Trần Mặc Mặc, bốn người ngồi trong không khí có chút nặng nề. Theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài vang lên bài hát quen thuộc của trường do Lâm Tư Vi, Khương Khinh Ca cùng Trầm Nguyệt Doanh hát.
Buổi lễ tốt nghiệp sắp kết thúc, thời gian đã vượt qua 12 giờ. Lúc này, mấy người cuối cùng cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, liếc nhìn nhau rồi đều thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương.
"Mặc Mặc." Lâm Tư Vi kéo vạt áo Trần Mặc Mặc.
"Tớ gọi điện thoại cho chị Hiểu Hiểu." Trần Mặc Mặc không quay đầu nhìn Lâm Tư Vi, nhẹ gật đầu rồi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra không do dự gọi cho Hàn Hiểu Hiểu.
"Alo." Chuông điện thoại reo ba lần thì đầu dây bên kia có tiếng của Hàn Hiểu Hiểu.
"Chị Hiểu Hiểu." Trần Mặc Mặc hai tay nắm chặt điện thoại, nghe thấy giọng quen thuộc của Hàn Hiểu Hiểu, giọng nói của Trần Mặc Mặc đột nhiên mang theo một chút nghẹn ngào.
"Sao thế?" Hàn Hiểu Hiểu nghe thấy giọng Trần Mặc Mặc có chút không bình thường, có chút khó hiểu.
"Chị Hiểu Hiểu, Lý Uyên không thấy đâu rồi." Trần Mặc Mặc liếc mắt nhìn ra cửa phòng nghỉ, không hề do dự hay dừng lại, nói thẳng.
"Cậu nói cái gì?" Giọng Hàn Hiểu Hiểu hơi lớn một chút.
"Cái gì gọi là hắn không thấy? ! Mấy người không phải ở cùng nhau sao?"
"Lúc chúng tớ đi thay quần áo rồi quay lại thì đã không thấy hắn đâu rồi, gọi điện thoại cũng không được." Trần Mặc Mặc còn chưa dứt lời, thì điện thoại đột nhiên phát ra tiếng "Tút tút tút" bận, Hàn Hiểu Hiểu chưa kịp nói gì đã trực tiếp cúp máy.
Năm giây sau, điện thoại của Trần Mặc Mặc lại vang lên.
"Hắn mất khi nào, mấy giờ mấy phút? !" Ở đầu dây bên kia, giọng Hàn Hiểu Hiểu có chút trầm và oi bức truyền đến, rõ ràng là vừa gọi điện thoại cho Lý Uyên cũng không liên lạc được.
"Khoảng hai tiếng trước." Trần Mặc Mặc trả lời.
"Hai tiếng? Vậy sao giờ cậu mới gọi cho tớ? !" Giọng Hàn Hiểu Hiểu rõ ràng cũng có chút hoảng.
"Tớ... Tớ không biết, hắn nói hắn sẽ không bao giờ rời xa tớ nữa." Trần Mặc Mặc vừa nói, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Bây giờ cậu đi xem chiếc Lamborghini đó có bị lái đi không rồi gọi lại cho tớ, tớ bây giờ đi cục thành phố điều camera giám sát dọc đường quanh trường học, các cậu có thể tới nhưng phải để một người ở trường đợi, bây giờ tớ sẽ gọi cho đồng nghiệp đến trường điều camera giám sát, các cậu không được loạn lên phải có người dẫn đường và nhận mặt, đồng nghiệp tớ không nhận ra Lý Uyên, biết không?" Hàn Hiểu Hiểu thấy Trần Mặc Mặc đã hoảng hồn, lập tức sắp xếp đầu đuôi rõ ràng.
"Tớ biết rồi chị Hiểu Hiểu."
Vào thời khắc then chốt, Hàn Hiểu Hiểu với tư cách là một cảnh sát hình sự vẫn giữ được vẻ ung dung không vội vàng, dường như có một ma lực đặc biệt giúp Trần Mặc Mặc từ từ trấn tĩnh lại.
Trầm Nguyệt Doanh mấy người nghe Hàn Hiểu Hiểu nói xong, trong lòng cũng bớt lo lắng một chút. Trong thời đại đâu đâu cũng có camera giám sát này, lại có cảnh sát toàn lực hỗ trợ, một người mới biến mất mấy tiếng đồng hồ thì chắc chắn sẽ tìm được.
"Tớ và Tư Vi ở lại, các cậu đi cục thành phố đi, dùng xe của tớ." Trần Mặc Mặc vừa cúp máy thì Khương Khinh Ca lập tức nói, sau đó đưa chìa khóa xe cho Trần Mặc Mặc.
"Xe đậu ở bãi đỗ xe ngầm phía đông, gần chỗ lối vào." Trần Mặc Mặc cùng Trầm Nguyệt Doanh gật đầu, không dám chần chừ, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
"Tớ ra cửa chờ cảnh sát tới, cậu cứ ở đây, nếu nhỡ hắn quay lại thì gọi cho bọn tớ." Sau khi Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh đi, Khương Khinh Ca suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Tư Vi.
Lâm Tư Vi gật đầu.
Sau khi Hàn Hiểu Hiểu cúp điện thoại, cô vừa định gọi cho đồng nghiệp trong văn phòng thì do dự một chút rồi gọi cho Thang Gia Minh. Thang Gia Minh tuy rằng không kín miệng, nhưng phá án và làm việc đúng là có bản lĩnh, lúc này cũng không còn bận tâm giữ bí mật cho người khác.
"Alo, Hiểu Hiểu?" Thang Gia Minh nhận điện thoại, ngữ khí có vẻ vừa bất ngờ vừa vui mừng.
"Có phải cô đổi ý không từ chức nữa?" Ngữ khí Thang Gia Minh từ kinh ngạc chuyển sang hưng phấn.
"Mang theo giấy chứng nhận đến đại học Giao thông từ khu tổ hợp giúp tôi điều camera giám sát tìm Lý Uyên." Hàn Hiểu Hiểu không phản ứng lại lời của Thang Gia Minh. Vừa nói vừa mặc quần áo, cô chạy xuống lầu, vốn dĩ là người nên sợ hãi nhất thì lúc này trên mặt Hàn Hiểu Hiểu chỉ có vẻ ngưng trọng, không thấy chút bối rối nào, đầu óc vô cùng minh mẫn.
"Tôi bây giờ đến cục thành phố điều tra camera giám sát dọc đường, tôi không biết tình huống cụ thể cũng không có thời gian nói nhiều với cậu, cậu đi đến cửa đông đại học Giao thông sẽ có người giải thích."
Nghe Hàn Hiểu Hiểu nói với giọng nghiêm túc chưa từng có, Thang Gia Minh đổi lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, không hỏi nhiều mà trực tiếp đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận