Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 23: Không cần khách khí, dù sao ngươi mua qua đơn

"Mệt mỏi đến tận trưa mới biết, nằm thẳng đúng là khiến người ta mê mẩn mà." Thang Gia Minh ngồi trên ghế, để cô em thịt viên bên cạnh hưởng thụ món ngon. Vừa vắt chéo chân vừa không kìm được cảm thán. "Đúng không, hảo huynh đệ?" Thang Gia Minh quay đầu nhìn Lý Uyên. Lý Uyên cắm một viên thịt vào miệng, lắc đầu. "Người trẻ tuổi à, vẫn nên tranh thủ khi còn trẻ mà cố gắng phấn đấu nhiều, nếu không ngươi làm sao biết, khi nằm thẳng đến cuối cùng có bao nhiêu thoải mái?" "Nằm thẳng nhất thời thoải mái." Nói xong Lý Uyên dừng một chút nhìn về phía Thang Gia Minh. Thang Gia Minh không chút do dự: "Một mực nằm thẳng một mực thoải mái!" "Đi mua thêm chút xiên que, thêm hai cây kem." Lý Uyên đưa tay đưa năm tờ mười đồng cho Thang Gia Minh. Thang Gia Minh thấy tiền mắt sáng lên. Cầm lấy liền hấp tấp chạy sang đối diện mua đồ ăn. Thấy người xem phòng trực tiếp một trận nghiến răng nghiến lợi. Hai người này đem một tiết mục phổ cập khoa học pháp luật biến thành lễ hội ẩm thực mất rồi. "Cái tên cảnh sát này cũng quá không có khí phách, giờ đã thành tiểu tùy tùng của khóa thần rồi." "Ha ha ha, đó là ngươi không biết, hắn từ sáng đến giờ đã thảm thế nào đâu!" Nhìn người xem phòng trực tiếp Thang Gia Minh, lúc này đều thương hắn vì được ăn cơm mà cảm thấy vui mừng. "Tiểu tử Thang Gia Minh này luôn luôn một đường vô địch thủ, xem ra lần này nhận đả kích không nhỏ." Dương cục phó nhìn Thang Gia Minh trong màn hình, vừa cười vừa nói. "Đợi lần này kết thúc chương trình sẽ để cậu ta từ tuyến một trở về đội cảnh sát hình sự, nhân dịp này để cậu ta biết dù ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng Đô Sơn ngoài có núi, nhân ngoài có người, việc này về sau có lợi cho cậu ta." Một vị phó cục trưởng khác gật đầu đồng ý. "Bất quá cái tên Lý Uyên này ngược lại rất thú vị." Lý Uyên chờ một lát. Thang Gia Minh không những trở lại một mình, còn mang về một người tầm hai tư hai lăm tuổi, trông có vẻ là minh tinh khách quý. "Để ngươi đi mua đồ ăn, mua xiên que sao lại dẫn theo mỹ nữ?" Lý Uyên nghi ngờ nhìn hai người. Bất quá rất nhanh nhận ra nàng là một trong những minh tinh khách mời trong ảnh. Ca sĩ nổi tiếng Triệu Na Anh. "Hai ta đều là người chân trời lưu lạc." Thang Gia Minh chỉ nữ khách mời một thân chật vật. Trong ảnh một thân hàng hiệu gọn gàng xinh đẹp, đồ trang sức vòng cổ vòng tai không thiếu thứ gì. Bây giờ trông như bị cướp, toàn bộ đồ trang sức đều không cánh mà bay, túi xách cũng biến mất... Đến cả áo khoác ngoài cũng mất. Cả người trông trần trụi. "Tổ tiết mục đối xử với nữ khách quý cũng ác quá vậy sao?" Lý Uyên không nhịn được phun tào. Nếu gặp phải buổi tối nói cô ta bị cưỡng bức cũng tin. "Đừng nói nữa, cô ấy gặp phải mấy vụ móc túi rồi." Thang Gia Minh vừa nói vừa đưa toàn bộ xiên que trong tay cho Lý Uyên. "Đặc biệt là tên ảo thuật gia đó, hắn quá lợi hại, hắn chỉ nhắc ta buộc dây giày thôi mà đồ đạc trên người tôi cứ như là biến mất một nửa." Triệu Na Anh không khỏi cảm thán. "Ăn tạm chút gì đi đã." Lý Uyên để cô em thịt viên chia xiên que làm bốn phần. Triệu Na Anh dường như cũng đói bụng đã lâu. Cầm xiên que lên hai mắt tỏa sáng. "May mắn gặp được các anh, không thì tôi có lẽ đói cả ngày." "Cảm ơn Lý Uyên nha, nếu không phải hắn cưu mang tôi thì tôi cũng phải đói như cô ấy rồi, sao có thể giống bây giờ ăn ngon uống sướng." Thang Gia Minh bắt chéo chân hưởng thụ món xiên que ngon lành. Đội nằm thẳng nhỏ nhờ đó mà tăng lên ba người. Nửa tiếng sau, một minh tinh khách mời chật vật khác đi ngang qua. Nhìn thấy ba người mặt mày thỏa mãn, lập tức trừng lớn hai mắt. Trần Thiên Tỷ, tiểu sinh điện ảnh đang hot. Không giống với tiểu thịt tươi cùng tuổi. Sau khi thoát ly khỏi một nhóm nam thần tượng mà chuyển hướng. Bây giờ là một phái diễn xuất thực lực chân chính. Là một trong những trường hợp thành công hiếm hoi của việc chuyển mình từ tiểu thịt tươi thành phái thực lực "Ô ô ô, cuối cùng tôi cũng tìm thấy tổ chức rồi." Khi Lý Uyên đưa một phần mực viên tới trước mặt Trần Thiên Tỷ. Tổ bốn người nằm thẳng chính thức được thành lập. Tò mò về chuyện tiền của Lý Uyên ở đâu ra, ba người vừa ăn đồ, vừa nghe cô em thịt viên giảng thuật quá trình Lý Uyên kiếm tiền cùng cứu người. Khiến ba người Thang Gia Minh kinh ngạc sửng sốt. Toàn bộ đều khó tin nhìn Lý Uyên. Nhất là khi biết Lý Uyên là khóa thần, Thang Gia Minh. Phải biết rằng tinh thông những kỹ năng chuyên môn trong những lĩnh vực khác biệt là vô cùng khó. "Cảm giác nằm thẳng thật tốt." Sau khi ăn uống no đủ Trần Thiên Tỷ không nhịn được cảm khái một câu. "Sớm biết đã sớm bị trộm sạch, sớm tham gia tổ chức, cô em thịt viên có thể cho thêm một phần mực viên không." Triệu Na Anh cùng Thang Gia Minh cũng cảm động gật đầu tán thành. "Tôi bị người ta đuổi ròng rã cả buổi, kết quả bị trộm cái đồ chơi này." Thang Gia Minh lấy ra chiếc điện thoại mô hình mà hắn trộm được từ người một khách quý, không khỏi nhổ nước bọt. Nói xong đưa mô hình vào tay Lý Uyên. "Ngươi đừng phá, ném cho ta làm gì?" Lý Uyên ghét bỏ liếc mô hình một cái. "Cái gì mà đồ phá, đây là một điểm tích lũy đó!" Thang Gia Minh phản bác. "Điểm tích lũy có ích gì, có đổi ra tiền được không? Có đổi được đồ ăn không?" Lý Uyên khinh bỉ nhìn hắn. "Dù sao cũng hơn 0 điểm tích lũy đội sổ mất mặt hiếu thắng của ngươi chứ gì? Dù là chương trình, ai cũng có lòng háo thắng mà?" Thang Gia Minh có chút không phục. "Ha, ngươi xem, chính ngươi chẳng phải cũng 0 điểm tích lũy đội sổ, mất mặt trước mọi người à." "Ta không sao, da mặt ta dày." Thang Gia Minh có chút chột dạ. "Đáng tiếc đồ trên người chúng tôi đều bị trộm hết rồi, không thì đã trực tiếp cho các cậu." Trên mặt Trần Thiên Tỷ và Triệu Na Anh lộ vẻ xấu hổ. "Mấy cái tên móc túi đáng ghét, đặc biệt là tên ảo thuật gia La Khiêm, ngay cả tiền ăn cũng không để cho chúng ta!" "Không sao, đồ đạc trên người các ngươi sớm muộn cũng sẽ bị trộm sạch." Lý Uyên chậm rãi liếc nhìn hai người một cái. Sau đó nhìn về phía một bóng người lén lút trong đám đông. Thấy Lý Uyên phát hiện mình. Nhà ga Chiến Thần Vương Ngọc Kiệt cũng không ẩn nấp nữa. Thản nhiên đi ra. "Bốn người các ngươi làm sao mà nhập bọn với nhau vậy?" Tiểu Tiểu Vương Ngọc Kiệt gầy gò, túi căng phồng, liếc mắt là biết vừa mới trộm được. Con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Thiên Tỷ hai người. "Nhìn gì mà nhìn, ngươi trộm của tôi một lần rồi đó." Trần Thiên Tỷ trực tiếp trừng mắt. "Oa, cao thủ trộm chân chính đến rồi." Thấy Vương Ngọc Kiệt đến gần, người xem phòng trực tiếp đã xem lễ hội ẩm thực mắt từ lâu lại bị điều động cảm xúc lên. "Hắn đến khiêu khích sao? Rõ ràng hắn đã trộm đồ của Trần Thiên Tỷ." "Người ta trâu bò như vậy, cho dù tới khiêu khích, bốn người tổ nằm thẳng cũng không làm gì được, lẽ nào có thể trộm lại sao?" "Bỏ đi, dù có thể trộm lại được thì Thang Gia Minh làm sao là đối thủ?" "Cũng phải, nếu không có khóa thần thu lưu, Thang Gia Minh tự thân còn khó đảm bảo." "Đáng tiếc khóa thần không phải trộm thần, chỉ là một người góp đủ số thôi, nếu không đã có thể giúp ngàn tỷ đệ đệ báo thù, ngươi nhìn bộ dáng đắc ý của tên Vương Ngọc Kiệt kia kìa, thật đáng ăn đòn." "Nụ cười hèn mọn kia đúng là đáng ăn đòn, ta muốn xuyên qua màn hình cho hắn hai quả đấm." Lý Uyên ngẩng đầu nhìn Vương Ngọc Kiệt đang lấm la lấm lét. Không nhanh không chậm lên tiếng. "Hai người họ trên người không còn gì rồi, muốn nghĩ cách tìm người khác đi." Vương Ngọc Kiệt nghe vậy liền nhìn Lý Uyên, sau đó lại nhìn hai người đang trắng tay kia. Lập tức thu lại nụ cười không có ý tốt trên mặt. Thậm chí còn có chút ngại ngùng. Tiến lên vỗ vai Trần Thiên Tỷ. "Huynh đệ, lúc nãy không có ý tứ, ta cũng không chừa lại cho anh tiền ăn, quy tắc chương trình là như vậy, tôi cũng chỉ tuân thủ thôi." "Không có việc gì, dù sao hiện tại tôi cũng được ăn cơm rồi, với lại trò chơi mà, đâu ai để bụng làm gì." Trần Thiên Tỷ bị sự nhiệt tình đột ngột của hắn làm cho có chút không biết phải làm sao. Còn phòng trực tiếp thì đã nhao nhao lên tiếng kêu bất bình cho Trần Thiên Tỷ ngây thơ. "Đệ đệ hồ đồ à! Cái tên Vương Ngọc Kiệt này đâu phải người tốt lành gì, cũng cùng một chiêu hắn đã lừa được mấy vị khách quý rồi!" "Xong, đệ đệ hiền lành của tôi lại bị dính chiêu." Chiếc camera thị giác gắn ở gần đó quay rõ mồn một. Vương Ngọc Kiệt tay nhanh như chớp đưa vào túi Trần Thiên Tỷ rồi lấy ra một tờ tiền giấu vào lòng bàn tay. "Vậy thì tốt, vậy ta tiếp tục tìm minh tinh khách quý khác." Vương Ngọc Kiệt giống như là một thợ săn đắc thủ. Có chút đắc ý liếc xung quanh mấy người rồi định đi. Bất quá Lý Uyên lại híp mắt. "Chờ một chút, hay là ăn thịt viên rồi hãy đi?" Lý Uyên cắm một viên thịt bạch tuộc chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Ngọc Kiệt. Vương Ngọc Kiệt sửng sốt một chút. Nói lời cảm ơn rồi một tay nhận lấy. Lý Uyên cười híp mắt trực tiếp phát động thần trộm. "Không cần khách khí, dù sao ngươi mua qua đơn rồi, không ăn miễn phí." Lý Uyên vỗ vai Vương Ngọc Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận