Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 296: Hài tử khẳng định sẽ kiện kiện khang khang

"Chương 296: Con trai chắc chắn sẽ khỏe mạnh""Từ hôm nay trở đi, ngươi ở chỗ ta."Tần Mặc Diễm nhìn Lý Uyên, từng câu từng chữ nói ra."Các nàng không có ngươi nấu cơm không chết đói."Nói xong, Tần Mặc Diễm đột nhiên quay đầu lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt bất thình lình trượt xuống. . . . .Ngồi bên cạnh nàng, vị bác sĩ nhìn người phụ nữ xinh đẹp kỳ lạ trước mắt này, trong lòng lại thở dài một tiếng."Các ngươi, còn chưa có con cái sao?"Bác sĩ nghe xong nghĩ lầm Tần Mặc Diễm muốn Lý Uyên từ hôm nay bắt đầu cùng nàng ngủ. . . . Cảm thấy vô cùng cảm khái. . .Dừng một chút, đột nhiên chậm rãi mở miệng. . . . .Ai, cái thời đại nóng nảy này, cô nương tốt như vậy thực sự quá hiếm thấy. . . . ."Vì hai bên thận có bóng mờ, khối u chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chức năng đàn ông của hắn. . . . Nhưng con cái vẫn có thể sinh bình thường. . . . "Bác sĩ vẻ mặt tiếc rẻ nhìn Tần Mặc Diễm, tiếp tục nói. . . . ."Nếu buổi tối hai người sinh hoạt vợ chồng phát hiện thời gian và trải nghiệm không được như ý. . . . Thì về chuyện sinh con, cô nương cũng không cần quá lo lắng. . . . Con cái sinh ra chắc chắn sẽ khỏe mạnh. . . . "Lời này của bác sĩ, trực tiếp khiến Tần Mặc Diễm sững sờ ngay tại chỗ. . .Nàng. . . Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy Lý Uyên kéo cái thân thể rách nát không chịu nổi này, lại đi làm trâu làm ngựa cho Hàn Hiểu Hiểu. . .Không phải là muốn hắn cùng mình ngủ. . . . Còn sinh con ư. . . . . !Lý Uyên nghe xong cũng lập tức hoảng hốt. . .Chỉ là sau khi Lý Uyên nghe bác sĩ nói, lại thiên về ý khác hẳn Tần Mặc Diễm. . . . .Lang băm dám nói mình không được. . . . ? !"Diễm Diễm, đừng nghe hắn nói bậy, ta đi rất. . . . "Lý Uyên trực tiếp đứng dậy, lôi kéo Tần Mặc Diễm muốn đi. . . . .Với tư cách người sở hữu thận kim cương bất hoại. . . Nói hắn cái gì cũng được, tuyệt đối không thể nói hắn không được. . . . . !Bàn tay hơi lạnh của Tần Mặc Diễm được bàn tay ấm áp của Lý Uyên bao trùm trong nháy mắt.Tần Mặc Diễm khẽ cứng đờ người.Tần Mặc Diễm có chút bối rối nhanh chóng cầm lấy giấy khám của Lý Uyên.Sau đó đối với bác sĩ nói một câu "Cảm ơn" liền bị Lý Uyên lôi kéo ra khỏi phòng làm việc của thầy thuốc."Ngươi. . . . Ngươi đợi ta một chút, ta đi phòng rửa tay."Đến ngoài cửa, Tần Mặc Diễm bất động thanh sắc rút tay ra khỏi lòng bàn tay Lý Uyên, đi về phía nhà vệ sinh.Vào nhà vệ sinh, Tần Mặc Diễm lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ một số rồi gọi đi."Ông ngoại."Lý Uyên không ở bên cạnh, giọng Tần Mặc Diễm đột nhiên có chút run rẩy."Ông đang ở đâu, cháu đến tìm ông, cháu có giấy khám bệnh của một người bạn, muốn nhờ ông xem giúp."Tần Mặc Diễm cố gắng khống chế cảm xúc của mình.Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, sau đó một giọng nói tràn đầy khí lực truyền đến."Ta vừa có việc phải ra ngoài, bây giờ ta gọi điện thoại cho học trò ta, Lý Tuấn Anh, lát nữa cháu trực tiếp đi tìm hắn, bản lĩnh của hắn hiện giờ cũng không thua gì ta, thế nhưng hắn là bác sĩ mổ chính trẻ tuổi nhất ưu tú nhất của viện ta. . . . "Nói đến Lý Tuấn Anh, giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên bắt đầu có chút cao lên. . . . .Vô tình hay cố ý khen Lý Tuấn Anh hết lời trước mặt Tần Mặc Diễm. . . . .Tần Mặc Diễm nghe một nửa, đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. . . . ."Tiểu tử kia vốn là có hôn ước với Tiểu Hi, khi còn bé hai đứa cũng chơi rất thân, chỉ là không biết tại sao lớn lên lại xa lánh nhau. . . . "Viện trưởng nói đến nói đến liền không dừng lại được. . . . ."Đợi lát nữa các cháu gặp nhau hãy nói chuyện nhiều vào, tốt nhất là có thể cùng nhau ăn bữa cơm, xem bộ phim. . . . "Nghe viện trưởng nói những lời đã quá rõ ràng, lông mày Tần Mặc Diễm nhíu lại ngay lập tức. . . . ."Tống gia gia, hôm nay cháu chỉ mang bạn đến khám bệnh. . . . "Tần Mặc Diễm lập tức cắt ngang lời viện trưởng. . . . Uyển chuyển cự tuyệt. . . . ."Không vội, không vội, còn nhiều thời gian, sau này thường xuyên đến viện đi lại, hai đứa tiếp xúc nhiều vào. . . . "Viện trưởng cười ngại ngùng một tiếng. . . . .Từ chỗ viện trưởng lấy được địa chỉ văn phòng của Lý Tuấn Anh, Tần Mặc Diễm hít sâu một hơi.Các loại biểu cảm trở lại như bình thường, liền chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh."Ta đưa ngươi đi tìm bác sĩ khác khám lại xem sao."Tần Mặc Diễm đi đến trước mặt Lý Uyên, nhìn trên mặt hắn không hề có vẻ gì là của một bệnh nhân mắc bệnh nan y.Trong lòng không khỏi lại quặn đau một hồi. . .Nàng không biết những năm này Lý Uyên đã trải qua những gì, mà có thể khiến hắn nhìn nhận chuyện sinh tử của mình một cách thản nhiên như vậy. . . . .Có lẽ. . . . Có lẽ khi đó hắn rời đi có ẩn tình khác. . . . ?Tần Mặc Diễm luôn luôn lý trí đến cực hạn, giờ phút này trong lòng vẫn là không nhịn được mà lóe lên suy nghĩ này. . . . .Lý Uyên nhìn vẻ mặt không cho từ chối của Tần Mặc Diễm, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. . . . .Nếu không cho cô nàng này hoàn toàn hết hy vọng thì. . . . . Hôm nay mình có lẽ không ra khỏi cái bệnh viện này được. . . . .Hai người xuống lầu, trực tiếp đi về phía tòa nhà khu nội trú. . . . ."Dựa vào cái gì mà cô đối xử tốt với hắn như vậy?"Còn về phía Lý Tuấn Anh, nữ y tá vẻ mặt giận dữ bất bình mà nhìn Tống Vân Hi.Động tác như che chở con gà con của cô, chỉ thiếu điều khắc tên Lý Tuấn Anh vào trán. . . . .Đương nhiên, người đàn ông tốt như Lý Tuấn Anh, trong viện không biết có bao nhiêu cô y tá đều nhìn chằm chằm vào anh. . . . .Chỉ là khi đối mặt với khuôn mặt đủ kinh diễm của Tống Vân Hi. . . . Khí thế vẫn yếu hơn không ít. . . . .Bất quá Lý Tuấn Anh cũng không cảm kích. . . . Trong lòng anh chỉ có Trầm Nguyệt Doanh. . . . .Lý Tuấn Anh thừa dịp Tống Vân Hi còn chưa nổi giận. . . . . Đưa tay kéo nữ y tá đang che trước người mình ra."Cô đi làm việc đi, ở đây không có chuyện gì đâu."Từ thái độ đối với Tống Vân Hi cái gì cũng nghe theo, Lý Tuấn Anh lập tức đổi thành thái độ của một bác sĩ chuyên nghiệp tự tin khi đối với nữ y tá. . . . .Tống Vân Hi liếc nhìn nữ y tá, đột nhiên đi đến chỗ Lý Tuấn Anh, lấy từ trong áo khoác trắng đã cởi ra của anh cây búa, nhét vào tay Lý Tuấn Anh. . . . .Sau đó trong ánh mắt giật mình của mọi người, Lý Tuấn Anh giống như một tên tiểu đệ chuẩn bị đi đánh người mà đi theo Tống Vân Hi ra khỏi văn phòng. . . . .Chỉ bất quá, hai người vừa mới ra khỏi văn phòng chưa được mấy phút.Tần Mặc Diễm cùng Lý Uyên đã đi đến. . . . ."Xin hỏi bác sĩ Lý Tuấn Anh có làm việc ở đây không?"Giọng Tần Mặc Diễm có chút lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào vang lên ngoài cửa."Bác sĩ Lý vừa đi ra ngoài. . . . "Bác sĩ nam gần cửa phòng làm việc nhất vừa ngẩng đầu.Nhìn thấy khuôn mặt của Tần Mặc Diễm tương xứng với Tống Vân Hi, cùng với đôi chân dài hơn cả mạng sống của hắn. . . . Anh ta trực tiếp ngây người ra. . . . ."Đi. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận