Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 299: Nàng trên thân có cổ quen thuộc hương vị

Trong lòng Lý Tuấn Anh nhất thời vui vẻ như hoa nở rộ. Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện Trầm Nguyệt Doanh đứng về phía Lý Uyên đối đầu với hắn… Dù sao… Khổ sở nhất thời rồi cũng sẽ qua… Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Tần Mặc Diễm lại khiến Lý Tuấn Anh ngớ người… "Nàng cũng phải giống ta." Tần Mặc Diễm lạnh nhạt nói xong liền đi ra ngoài. Khi Lý Tuấn Anh kịp phản ứng thì Trầm Nguyệt Doanh đã vào thang máy đi rồi… Chỉ là khi Tần Mặc Diễm đi ngang qua Tống Vân Hi, Tống Vân Hi đột nhiên nhíu mày, trong lòng run sợ một hồi… Cứ như có thứ gì đó quan trọng đang hướng về phía nàng mà đi tới… Cứ thế sững sờ nhìn bóng lưng Tần Mặc Diễm… Mấy người khác trong văn phòng cũng ngơ ngác nhìn ba người… Lý Tuấn Anh ngây người tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt… Lượng thông tin Tần Mặc Diễm vừa nói thật sự có chút quá lớn với hắn… "Có một mùi hương quen thuộc." Tống Vân Hi nhìn theo bóng lưng Tần Mặc Diễm, tự lẩm bẩm rồi đi về phía Lý Tuấn Anh. "Cô ta mắc bệnh nan y?" Tống Vân Hi mặt đầy vẻ kỳ lạ. Vì sao Tần Mặc Diễm lại cho nàng một cảm giác vừa quen thuộc, vừa có chút uy hiếp khó hiểu… Lý Tuấn Anh quay đầu nhìn Tống Vân Hi. Đột nhiên hắn nhớ tới những bức tượng thạch cao trong phòng vẽ tranh của Tống Vân Hi trên tầng cao nhất… và cả bạn trai mà Tống Vân Hi từng nhắc tới… Trong lòng hắn lại lần nữa phải chịu đả kích. "Vân Hi, hắn dựa vào cái gì?" Lý Tuấn Anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tống Vân Hi. "Ngươi đang nói linh tinh gì vậy?" Tống Vân Hi thấy Lý Tuấn Anh có chút không bình thường thì nhíu mày. "Muốn nổi điên thì đi giải thích cho đồng nghiệp của ngươi hiểu rồi hãy phát điên." Lý Tuấn Anh không hề để ý đến vẻ mất kiên nhẫn của Tống Vân Hi. Thấy nàng bực bội, một chút lại muốn giết mình… đầu óc hắn chợt lóe… Nhớ ra một chuyện… "Vân Hi, ta nhận ra cái đầu thạch cao trong phòng vẽ của ngươi." Lý Tuấn Anh nhìn thẳng vào mắt Tống Vân Hi, không hề che giấu chuyện hắn đã gặp Lý Uyên. Hắn vừa dứt lời thì mắt Tống Vân Hi liền co rút lại. Biểu tình trên mặt có thể thấy rõ đang từ không kiên nhẫn biến đổi trong nháy mắt. Thậm chí cả bộ ngực đầy đặn của nàng cũng bắt đầu không tự chủ được mà phập phồng lên. "Ngươi nói cái gì?!" Sau nửa giây kinh ngạc, Tống Vân Hi nhìn chằm chằm vào mắt Lý Tuấn Anh, trong mắt chợt xuất hiện những tia máu. "Ngươi gặp hắn khi nào?!" Giọng nói của Tống Vân Hi run rẩy mang theo sự kiềm chế điên cuồng. "Lúc ăn cơm trưa." Lý Tuấn Anh thấy Tống Vân Hi chỉ cần nghe đến người kia là kích động như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu… "Ngươi biết hậu quả của việc dùng hắn để lừa ta là gì không?!" Tống Vân Hi nghe thấy là hôm nay, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn… Rõ ràng là không quá tin lời của Lý Tuấn Anh… Con dao trong tay nàng cũng thuận tiện cầm lên… Chuẩn bị nếu câu nói tiếp theo của Lý Tuấn Anh không đúng ý nàng là sẽ ra tay… "Thật mà, người kia giống tượng thạch cao của ngươi gần như đúc chung một khuôn." Lý Tuấn Anh nhìn Tống Vân Hi đang nóng nảy… Yết hầu hắn vô thức khẽ nhúc nhích. "Trưa nay ở nhà hàng dưới lầu, hắn cùng với Tần Mặc Diễm vừa đi còn có hai người khác cùng nhau ăn cơm." Câu nói của Lý Tuấn Anh khiến trong mắt Tống Vân Hi bùng lên một tia sáng… Ngực nàng phập phồng càng thêm mạnh, toàn thân đang khẽ run… Cuối cùng nàng cũng đã biết vì sao lúc Tần Mặc Diễm đi ngang qua, trên người nàng lại có cảm giác quen thuộc kia…! Là hắn! Cuối cùng hắn đã không thể trốn tránh được nữa! Tống Vân Hi đột nhiên quay người chạy ra ngoài. Lý Tuấn Anh thấy vậy, lòng tràn đầy tư vị phức tạp… Hắn há miệng nhưng lại không gọi Tống Vân Hi dừng lại… Đương nhiên giờ này có lẽ ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không thể gọi Tống Vân Hi dừng lại được… Sở dĩ hiện tại Lý Tuấn Anh nói cho Tống Vân Hi biết, đương nhiên là trong lòng hắn có sự trả thù và bất cam với Lý Uyên… Càng là muốn mượn thủ đoạn của Tống Vân Hi, một lần nữa đoạt lại Trầm Nguyệt Doanh… Nhưng đến khi bình tĩnh lại. Hắn lại đột nhiên nhớ ra người kia chỉ có ba tháng. Lỡ như Tống Vân Hi làm ra chuyện tổn thương gì đến hắn… Lý Tuấn Anh đột nhiên có chút hối hận… Hắn bất an đợi vài phút, Lý Tuấn Anh vốn định gọi điện thoại cho Trầm Nguyệt Doanh để nàng nhắc nhở người kia… nhưng giờ hắn lại không biết phải giải thích thế nào… Đến khi Tống Vân Hi bất ngờ xuất hiện trở lại ở văn phòng. "Gọi điện thoại cho Tần Mặc Diễm, hỏi cô ta đang ở đâu!" Tống Vân Hi thở hồng hộc xuất hiện ở ngoài cửa, rõ ràng là trong khoảng thời gian ngắn nàng chạy khắp bệnh viện không tìm thấy người. Nhưng trên mặt nàng lại kín đáo mang theo sự vui mừng điên cuồng, hưng phấn… Thậm chí tay đang vịn vào khung cửa cũng không ngừng run rẩy… Lý Tuấn Anh thấy Tống Vân Hi trong mắt đã mất hết lý trí thì theo bản năng muốn từ chối. Nhưng ngay lập tức, Tống Vân Hi lại dùng hành động giúp hắn nhớ lại cảnh tượng bị kim tiêm làm tê liệt trong phòng vẽ tranh. Nhìn thấy kim tiêm uy hiếp của Tống Vân Hi… Lý Tuấn Anh chỉ còn cách ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra… Viện trưởng đã đưa số của Tần Mặc Diễm cho hắn… "Mở loa." Lúc Lý Tuấn Anh vừa ấn số, Tống Vân Hi liền trợn mắt. Lý Tuấn Anh chỉ còn cách ngoan ngoãn bật loa ngoài. Điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nghe máy. "Ai vậy?" Giọng của Tần Mặc Diễm mặc dù không lạnh lùng nhưng cũng không có một chút tình cảm. Thấy điện thoại đã kết nối, Lý Tuấn Anh còn chưa lên tiếng, sắc mặt của Tống Vân Hi đã hưng phấn hơn. Nàng liếc nhìn Lý Tuấn Anh, ý uy hiếp không cần nói cũng hiểu. Lý Tuấn Anh đón nhận ánh mắt của Tống Vân Hi… Lập tức rụt cổ lại… "Kia… Ta là Lý Tuấn Anh…" "Có chuyện gì sao? Muốn ta đem bệnh nhân dẫn tới cho ngươi xem một chút?" Câu nói của Tần Mặc Diễm trực tiếp trúng ngay ý của Tống Vân Hi. Không ngờ là còn chưa nói hai câu, nữ nhân này đã trực tiếp chủ động mắc câu. Tống Vân Hi lập tức ra hiệu cho Lý Tuấn Anh. "Không phải, ngươi đừng đến." Lý Tuấn Anh liếc nhìn Tống Vân Hi rồi đột nhiên hét lên vào điện thoại. Nghe xong Tống Vân Hi lập tức giật lấy điện thoại. "Tần Mặc Diễm, ta đang ở văn phòng của Lý Tuấn Anh, ông ta có việc tìm ngươi." Tống Vân Hi cố gắng để ngữ khí của mình bình tĩnh nhất có thể. Bên kia, Tần Mặc Diễm sau khi nghe thấy lời Tống Vân Hi nói liền im lặng trong hai giây. "Tống Vân Hi?" Nghe Tần Mặc Diễm gọi tên mình, Tống Vân Hi sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận