Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 443: Ngươi biết đánh lửa?

Chương 443: Ngươi biết đánh lửa? Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di giống như một con thú nhỏ xù lông, trở nên đau đầu… Chỉ có thể đưa tay lên đầu Hạ Hân Di vuốt ve. "Ngoan ngoãn ở đây đừng quấy rối, ta đi đón xong tỷ tỷ ngươi liền trở lại." "Tốt…" Hạ Thanh Ninh trong nháy mắt từ một con thú nhỏ tức giận biến thành một con chim cút ngoan ngoãn… Tùy ý Lý Uyên nhào nặn… Thấy mọi người xung quanh tay cầm đũa đều nhanh bóp nát… Lý Uyên thấy sát khí chung quanh càng lúc càng đậm, dặn dò Hạ Hân Di một câu liền đi thẳng… Để lại trong phòng một đám phụ nữ với ánh mắt trong nháy mắt hóa thành sài lang hổ báo… Lý Uyên vừa xuống lầu, điện thoại lại vang lên, lấy ra xem thì là một số lạ. Có chút kỳ lạ nghe máy, trong điện thoại truyền đến một giọng nam có chút hưng phấn nhưng mang theo sự cẩn thận. "Uyên ca, ngươi và Tô giáo hoa thật sự là xứng đôi." Âm thanh vừa truyền đến, Lý Uyên liền nhận ra ngay là ai… Chẳng phải là cái tên ba phải, cố ý dẫn mình tới trước mặt Tô Dạng, gọi là Lưu Quân kia sao… "Có chuyện gì không?" Sắc mặt Lý Uyên trầm xuống, lạnh lùng trả lời một câu. Cái tên Lưu Quân này trăm phương ngàn kế muốn hãm hại mình… Giờ lại gọi điện tới, Lý Uyên làm sao có sắc mặt tốt được. Lưu Quân nghe giọng Lý Uyên, trong nháy mắt có chút hoảng… "Uyên ca, quan hệ của ngươi và Tô giáo hoa thế nào rồi?" Lưu Quân lập tức thăm dò hỏi. Hỏi xong, trong đầu Lưu Quân lại hiện lên cảnh tượng buổi trưa năm mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh Lý Uyên một mình rời khỏi khách sạn. Hình ảnh này, cả đời này hắn cũng không quên được… "Có chuyện thì nói nhanh, ta đang bận." Thấy hắn ấp úng không vào trọng điểm, Lý Uyên càng khó chịu trả lời rồi định cúp máy. "Cái kia, Uyên ca, nghe nói ngươi có quan hệ với tập đoàn Hạ thị…" Lưu Quân nói một nửa rồi ngừng, chờ đợi phản ứng của Lý Uyên. Lý Uyên nghe xong, làm sao có thể đoán không ra người này có thể đã nghe được tin tức ở đâu đó… Rồi đi cửa sau đến chỗ hắn. "Ừ, quan hệ của ta là với Hạ tổng giám đốc, bây giờ ta phải đi đến công ty đón nàng." Để tránh về sau bị quấy rầy liên tục, Lý Uyên dứt khoát nói thẳng… Dù sao ở tập đoàn Hạ thị mấy ngày nay, việc Hạ Thanh Ninh ở công ty làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật thế nào hắn đều thấy rõ. Chắc không ai dám tìm hắn để có quan hệ với Hạ Thanh Ninh đâu. “Quan hệ Hạ Thanh Ninh, chắc không ai dám động vào nhỉ...?" "Hạ tổng giám đốc?" Lưu Quân lẩm bẩm một câu rồi ngẩn người ra. Nhưng khi hoàn hồn lại, Lưu Quân ngay lập tức cho rằng Lý Uyên chỉ đang nói lảng để không muốn giúp mình. Hạ tổng giám đốc ghét nhất người trong công ty dựa vào quan hệ, kết bè kéo phái. Làm sao có ai có thể đi quan hệ đến chỗ Hạ tổng giám đốc được… Dù là người nhà Hạ gia cũng không có khả năng. Bất quá, cách nói chuyện của Lý Uyên lại càng làm Lưu Quân tin rằng Lý Uyên chắc chắn có quan hệ rất sâu với tập đoàn Hạ thị. Nếu không sao dám nói loại chuyện này… Nếu bị Hạ tổng giám đốc biết, ngày mai sẽ phải thu dọn đồ đạc rời đi ngay. “Uyên ca, bây giờ ta sẽ đến công ty gặp mặt nói chuyện.” Thấy Lý Uyên trong điện thoại không hề nhượng bộ, Lưu Quân định trực tiếp đi gặp Lý Uyên để nói chuyện. Lý Uyên lười quản hắn, trực tiếp cúp máy rồi lên xe lái thẳng đến tập đoàn Hạ thị. Đến tập đoàn Hạ thị, Lý Uyên lên thẳng tầng cao nhất. Hạ Thanh Ninh vừa làm việc trên bàn vừa ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Khi nghe thấy tiếng động bên dưới, sắc mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Ninh rõ ràng thay đổi. Khi Lý Uyên xuất hiện ở cầu thang, sắc mặt Hạ Thanh Ninh lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng. Lý Uyên thấy vẻ mặt kia của Hạ Thanh Ninh, lập tức biết nha đầu này có ý đồ không tốt. "Sao không về nhà ăn cơm? Chê ta nấu ăn không ngon sao?" Không đợi Hạ Thanh Ninh mở miệng, Lý Uyên nhìn đồ ăn trước mặt Hạ Thanh Ninh, trực tiếp cất giọng khách át giọng chủ, phát ra hai câu hỏi linh hồn. Hạ Thanh Ninh lập tức bị hỏi cho ngơ ngác một chút, tay gắp thức ăn khựng lại giữa không trung. Những lời hắn nói nghe giống như mình là tiểu tức phụ nhõng nhẽo không về nhà ăn cơm vậy? Nhưng đồ ăn hắn nấu đúng là rất ngon... Còn ngon hơn đầu bếp nhà mời. Hai câu hỏi bất ngờ không những đảo khách thành chủ, mà còn có chút mạo phạm làm rối loạn tiết tấu chuẩn bị trước của Hạ Thanh Ninh. Đôi mắt đẹp trừng Lý Uyên, có chút không nói lên lời. Lý Uyên dù bị Hạ Thanh Ninh trừng đến hơi sợ, dù sao thủ đoạn tàn nhẫn của nha đầu này mấy ngày nay hắn nghe cũng không ít. Dùng lên người hắn, có khi không đỡ nổi mất. Nhưng dù trong lòng lo lắng, Lý Uyên vẫn mang vẻ mặt bình thản ung dung đi đến trước bàn làm việc của Hạ Thanh Ninh. "Ngươi đúng là càng ngày càng không khách khí." Hạ Thanh Ninh một hồi lâu mới thốt ra được một câu. “Ngươi chưa bao giờ ăn tối ở công ty mà.” Lý Uyên nhìn đồ ăn trong hộp cơm của Hạ Thanh Ninh, so với dì ở nhà nấu thua kém quá xa. Nếu mỗi ngày đều ăn đồ ăn bình thường như vậy, thì căn bản không chống lại được cường độ công việc cao của Hạ Thanh Ninh, chắc chắn thân thể đã sớm suy sụp. Hạ Thanh Ninh liếc nhìn Lý Uyên không nói gì. Nàng thật ra rất muốn nói, con của ngươi còn đang ở nhà, ta bây giờ về đó tìm không thấy thoải mái sao? Nhưng những lời này bây giờ Hạ Thanh Ninh không thể nào nói ra miệng. Mà đột nhiên đưa tay lấy ra từ dưới bàn một hộp cơm, trực tiếp có chút cứng nhắc ném xuống trước mặt Lý Uyên. Lý Uyên thấy vậy giật mình, sau đó lập tức nhớ tới lúc nãy gọi điện thoại nói mình ăn cơm giữa chừng… Cho nên, Hạ Thanh Ninh đây là muốn bù cho mình mới ở lại công ty ăn cơm. Lý Uyên thoáng chốc có chút áy náy cầm hộp cơm lên, nha đầu này vẫn là mặt lạnh tim nóng. Chỉ có điều, thấy Lý Uyên vừa mở hộp cơm, Hạ Thanh Ninh đột nhiên hỏi một vài câu làm Lý Uyên hơi ngẩn người. "Ngươi có biết câu cá không?" "Không biết, câu thi ngược lại biết." "Có biết đi săn, biết đặt bẫy không?" “Ừm... chắc cũng không biết…” “Biết đánh lửa không?” “…” “Ngươi muốn đến khu đất nghỉ giết người diệt khẩu sao?” Lý Uyên cầm hộp cơm, mắt tò mò nhìn Hạ Thanh Ninh. Hạ Thanh Ninh bị Lý Uyên nhìn chằm chằm có chút chột dạ, nhưng mặt vẫn lạnh lùng nhìn Lý Uyên. "Ta cần phiền phức như vậy để diệt khẩu sao?" “Vậy cũng đúng, ngươi muốn giết ta, bỏ thuốc độc vào cơm là được rồi.” Lý Uyên vừa nói vừa gắp một miếng cơm bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Hạ Thanh Ninh thấy thế khẽ nhíu mày. Sự tức giận trong lòng với hắn không hiểu sao lại tiêu tan bớt… Hạ Thanh Ninh thở dài trong lòng, rõ ràng lần này gọi hắn tới là chuẩn bị muốn gõ một trận xả hết bực dọc trong lòng. Kết quả lại cứ mỗi lần đơn độc đối mặt với hắn, là hắn lại có thể khắc chế mình chặt đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận