Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 560: Lê Mộng Ngưng cùng Từ Thi Thanh trở về

Chương 560: Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh trở về
Hạ Hân Di ở bên cạnh nhìn Hạ Thanh Ninh bị nhiều người vây quanh như vậy mà vẫn không hề nhượng bộ, trong lòng vừa đau khổ lại vừa cảm động vô cùng. Nàng biết rõ tỷ tỷ là người yêu thương nàng nhất trên thế giới này.
"Mọi người vừa nói toàn bộ cao quản từ tổng giám trở lên trong công ty không một ai ủng hộ, toàn thể phản đối?"
Hạ Hân Di đứng bên cạnh cảm động vì tình cảm chị em của Hạ Thanh Ninh nên liên tục lau nước mắt, đồng thời nghĩ cách làm sao để giúp Hạ Thanh Ninh giải vây.
Hạ Thanh Ninh liếc nhìn thời gian, sau đó nhìn xung quanh, chậm rãi lên tiếng: "Nếu như ta có thể tìm được hai người trong số các ngươi không những không phản đối, mà còn ủng hộ quyết định của ta. . . ."
"Không thể nào. . . !" Hạ Thanh Ninh chưa kịp nói hết câu đã bị người khác kích động cắt ngang. . .
Những người có thể ngồi vào vị trí cao quản của tập đoàn Hạ Thị, mỗi một người đều có tình cảm rất sâu sắc với tập đoàn. Hơn nữa, dù mọi người đều rất sợ Hạ Thanh Ninh, nhưng khi đứng trước vấn đề đúng sai rõ ràng, trước nguy cơ về lợi ích của toàn bộ tập đoàn Hạ Thị, ai nấy cũng không sợ đắc tội Hạ Thanh Ninh, giống như bây giờ. Đó cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Hạ Thanh Ninh tin tưởng để họ ngồi vào vị trí cao quản này.
"Nếu như ta tìm ra được hai người chủ động ủng hộ, chuyện này các ngươi đừng đến làm phiền ta nữa, và ta sẽ cho mọi người một câu trả lời công bằng." Hạ Thanh Ninh không nói nhiều lời, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình. . .
"Nếu không thì, Hạ tổng phải lập tức dừng ngay hành động treo giải thưởng này." Các vị cao quản xung quanh nghe vậy, lập tức nhìn nhau mấy lượt.
Bọn họ rất chắc chắn rằng vào thời điểm mấu chốt này không ai chịu khuất phục trước sự uy hiếp của Hạ Thanh Ninh, càng không ai làm phản, chứ đừng nói là hai người. . .
"Ngoại trừ Lý tổng. . . " Có người đột nhiên thêm vào một câu. . .
Với tư cách là một trong những nguyên lão, Lý Kỳ Chí đã bị bọn họ loại bỏ. . . Không biết hắn trúng phải tà gì. . . Vậy mà lại cứ bóng gió muốn bảo vệ người ngoài, ủng hộ quyết định của Hạ Thanh Ninh. . .
"Được." Hạ Thanh Ninh gật đầu, không chút do dự trả lời.
Bị cản ở đây lâu như vậy, nàng đã thấy phiền. . . Bây giờ nàng cần phải đến cục thành phố xem tình hình.
Thay vào đó, một số người đều là những người đắc lực nhất cùng nàng gây dựng cơ đồ, nên dù sốt ruột cũng vẫn phải chú ý đến cách xử lý vấn đề. Bình thường có cường thế thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ bỏ đi sẽ khiến nhân tâm nguội lạnh, việc treo giải thưởng có lẽ cũng sẽ bị họ tìm đủ mọi cách cản trở.
Ngay khi Hạ Thanh Ninh vừa dứt lời, thỏa thuận vừa đạt thành thì cửa văn phòng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra.
Hạ Hân Di đứng gần cửa nhất lập tức quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lê Mộng Ngưng mặc váy dài màu xanh nhạt có đai đeo và Từ Thi Thanh mặc trang phục công sở màu trắng đen, cả hai trực tiếp đẩy cửa văn phòng đi vào.
Ánh mắt hai người nhanh chóng quét qua một vòng bên trong, sau đó với vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn về phía Hạ Hân Di mặt đầy nước mắt. Biểu hiện của Hạ Hân Di càng làm cho hai người thêm nặng lòng.
Các nàng nhận được tin từ quản lý công ty, yêu cầu trở về cùng nhau khuyên Hạ Thanh Ninh đừng vì an nguy của một người ngoài mà đẩy cả tập đoàn Hạ Thị vào nguy hiểm. Nhưng sau khi nghe ngóng ngọn nguồn sự việc, cả hai không hề chần chừ, lập tức đáp chuyến bay thuê riêng trở về nước. Không phải vì lo lắng cho nguy cơ của tập đoàn Hạ Thị mà là vì sự việc liên quan đến an nguy của Lý Uyên. . .
"Tiểu Lê, tiểu Từ, cuối cùng các cô cũng đến." Mấy người vây quanh Hạ Thanh Ninh nhìn thấy Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh thì mắt sáng lên trong giây lát, lập tức giống như nhìn thấy hy vọng để Hạ Thanh Ninh thu tay. . . Và cứu vãn tập đoàn Hạ Thị. . .
Không đợi Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh kịp hỏi Hạ Hân Di tình hình hiện tại ra sao, tất cả mọi người đã vây lại. . .
"Mau mau mau, các cô và Hạ tổng tuổi cũng xấp xỉ nhau, bình thường lại thân thiết, mau đến khuyên Hạ tổng một chút đi!" Một đám cao quản vừa nói vừa nhường ra một lối đi cho Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh.
Hạ Thanh Ninh nhìn thấy Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh trở về, dù biết trước việc này nhưng lông mày vẫn khẽ nhướng lên, vẻ mặt lộ ra một tia không hài lòng.
Bình thường Hạ Thanh Ninh mà lộ ra vẻ mặt này, đừng nói là Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh, ngay cả những công thần khai quốc của tập đoàn Hạ Thị cũng ngay lập tức bị khí thế này áp bức đến mức không dám thở mạnh. . . Những người khác mà không run chân tại chỗ đã xem như anh hùng. . .
Nhưng bây giờ, Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh phảng phất như không nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Hạ Thanh Ninh, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, mà xông thẳng đến chỗ Hạ Hân Di.
"Lý Uyên thế nào rồi? Đã tìm được chưa?" Lê Mộng Ngưng có vẻ vừa chạy một mạch đến đây, tóc hơi rối, mặt đầy lo lắng hỏi Hạ Hân Di.
Từ Thi Thanh trông có vẻ bình tĩnh hơn Lê Mộng Ngưng một chút, nhưng đôi tay hơi run của cô đã sớm tố cáo sự bất an trong lòng cô lúc này. . .
Hạ Hân Di thấy hai người nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt rực sáng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Thanh Ninh.
"Ai bảo các ngươi trở về?" Giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh Ninh vang lên, khiến ai nấy ở đó đều giật mình. . .
Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh cũng quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh Ninh đang mang vẻ mặt u ám. . .
"Hạ tổng, chúng ta còn chút tiền, có thể thêm vào tiền thưởng treo giải đi." Lúc này trong lòng hai người chỉ nghĩ đến sự an nguy của Lý Uyên, còn đâu nhớ đến sắc mặt của Hạ Thanh Ninh. . .
Lập tức cả hai lấy ra hai thẻ ngân hàng từ trong túi xách, vượt qua đám cao quản đi tới trước mặt Hạ Thanh Ninh muốn đưa cho nàng. . .
Các vị cao quản xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp trợn mắt há mồm. . .
Hai người này có ý gì. . . ? Bọn họ gọi Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh trở về để khuyên Hạ Thanh Ninh mà. . .
Sao hai người này không những không nói gì ngăn cản, mà còn muốn đổ thêm dầu vào lửa? !
"Hai người các ngươi nói cái gì vậy? !" Có người lập tức bước lên hai bước, muốn nhắc nhở Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh đừng nói bậy. . .
Nhưng hai người hoàn toàn không thèm nhìn những người khác, ánh mắt luôn dán vào Hạ Thanh Ninh và Hạ Hân Di.
"Tiền không cần, nhà họ Hạ không thiếu thứ này." Hạ Thanh Ninh nhìn Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh, sau đó lại nhìn các cao quản xung quanh. . .
"Ta vừa đánh cược với bọn họ, nếu có hai người đồng ý tiếp tục việc treo giải thưởng cho đến khi tìm được người, bọn họ sẽ không cản trở nữa, nếu không. . . ." Hạ Thanh Ninh vừa nói vừa nhún vai. . .
"Chúng tôi đồng ý!" Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh không đợi những người xung quanh kịp phản ứng đã đồng thanh lên tiếng. . .
"Tổn thất của tập đoàn, chúng tôi sẽ gánh chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận