Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 493: Về sau sinh cái nữ nhi

"Được rồi, người lớn thế này rồi mà còn sụt sịt khóc nhè, sắp đến nhà Niệm Niệm rồi, nếu để Niệm Niệm thấy thì con bé sẽ cười chê ngươi đấy." Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di vi vi rút mũi, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuống. Lý Uyên lập tức đưa tay lau lau, sau đó cầm lấy mặt nàng hôn một cái.
"Ta chỉ là, chỉ là vừa rồi cảm xúc dâng trào khó hiểu, ta không kiềm chế được mới hỏi như vậy." Hạ Hân Di nằm trong lòng Lý Uyên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lý Uyên.
"Là muốn ta dỗ dành một chút... Không hề có ý muốn ngươi bỏ trốn cùng ta... Ta và cọp cái vẫn chưa xong chuyện mà, ta nhất định có thể thắng nàng một lần...!" Hạ Hân Di nói khiến tim Lý Uyên lần nữa quặn đau.
Hạ Hân Di dù bình thường nhìn không sợ trời không sợ đất, không kiêng kỵ gì, phần lớn là do nàng đang gồng mình lên mà thôi, chỉ là không biểu hiện ra. Lý Uyên cũng chỉ có thể dùng cái ôm của mình để tạm thời trấn an nàng, hắn nợ nàng quá nhiều.
Hạ Hân Di tựa vào lòng Lý Uyên một hồi, đợi đến khi ngẩng đầu lần nữa, mặt lại khôi phục vẻ ửng hồng và tràn đầy sức sống. Những tức giận dồn nén trước đó ở chỗ Hàn Hiểu Hiểu, Trần Khinh Tuyết và những người khác thoáng cái đã tan biến, lòng thoải mái hẳn ra... Cô tươi cười nhìn Lý Uyên.
Tình yêu là ánh nắng tươi đẹp trong những điều vụn vặt của cuộc sống, là liều thuốc giải duy nhất trong những lúc mệt mỏi, tại lúc này, điều đó được Hạ Hân Di thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng có vẻ như những phiền não và mệt mỏi của nàng cũng bắt nguồn từ tình yêu... Quả không sai khi nói tình yêu là liều thuốc giải, nhưng cũng là thuốc độc.
"Ta ổn rồi, đi thôi, chúng ta đi đón Niệm Niệm." Hạ Hân Di nói xong có chút ngượng ngùng dùng khăn giấy lau lau những chỗ trên áo Lý Uyên bị nàng làm ướt. Lý Uyên thấy vậy cũng nhẹ nhõm thở ra, nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Hân Di rồi nổ máy xe chạy về phía khu chung cư.
Ấn tượng của bà của Niệm Niệm đối với Lý Uyên rất tốt, trong phòng hàn huyên vài câu liền để Lý Uyên đưa Niệm Niệm đi. Có lẽ Lâm Tư Vi tối qua đã dặn dò Hứa Niệm Niệm, hôm nay Hứa Niệm Niệm thấy Lý Uyên không còn gọi ba ba nữa... Mà gọi Uyên thúc thúc... Nhìn bộ dạng hơi khó chịu của Hứa Niệm Niệm... Lý Uyên cảm thấy có chút... Không quen... Nhưng để tránh hiểu lầm, Lý Uyên cũng chấp nhận cách xưng hô này.
Nhưng khi gặp Hạ Hân Di thì bé lại rất tự nhiên, thân thiết gọi Hân Di a di. Điều đó khiến Hạ Hân Di tan chảy cả tim... Lập tức tình mẫu tử tràn lan... Hạ Hân Di từ trong lòng Lý Uyên bế Hứa Niệm Niệm sang, hai người cùng ngồi ở ghế sau.
"Sau này chúng ta cũng sinh một đứa con gái đáng yêu như vậy nha." Hạ Hân Di đang ngồi ở ghế sau chơi đùa với Hứa Niệm Niệm, đột nhiên nhìn Lý Uyên qua kính chiếu hậu nói.
"Sinh con trai hay con gái đâu phải do chúng ta quyết định..." Lý Uyên cười. Nhưng trong lòng lập tức nghĩ đến Hàn Hiểu Hiểu, người vẫn đang mang thai từ khi anh gặp lại cô.
"Chắc chắn là con gái, hơn nữa con gái chúng ta nhất định vô cùng vô cùng xinh đẹp." Trong ánh mắt Hạ Hân Di hiện lên những ánh sao lấp lánh, đã bắt đầu mơ mộng đến việc có con gái.
Lý Uyên nhìn qua kính chiếu hậu thấy Hứa Niệm Niệm và Hạ Hân Di, cảm giác có lẽ có một đứa con gái... Cũng rất tốt nhỉ? Ít nhất có thể hóa giải không ít mâu thuẫn mà... Nghĩ vậy, có lẽ anh nên tìm cho mình phương thuốc sinh con gái mới được.
"Em mang Niệm Niệm lên nhà trước đi, anh đi mua ít hoa quả đối diện." Chờ khi quay về khu tiểu khu hồ sen dừng xe xong, Lý Uyên liếc mắt nhìn cửa hàng trái cây đối diện, liền đi về phía đó. Người trong nhà càng đông, mọi thứ tiêu hao càng nhanh... Hoa quả gần như ngày nào cũng phải mua một lần...
Ông chủ cửa hàng trái cây vốn đang giúp khách hàng lấy nước trái cây vừa thấy Lý Uyên tới liền vội vàng bỏ dở khách hàng, giống như gặp được cha ruột mà cười tươi rói chạy tới trước mặt Lý Uyên.
Lý Uyên vốn chỉ đến mua hoa quả, nhưng khi bước ra khỏi cửa hàng thì một xu cũng không mất, còn được ông chủ dùng xe ba gác chở giúp bốn thùng trái cây đủ loại về... Có lẽ đám bạn gái cũ của anh không thiếu tiền, mỗi lần tới mua hoa quả không những không mặc cả, mà dù đắt đến mấy đều sẽ thuận tay thêm tiền. Như lời ông chủ nói, nhất định phải ở đây thêm một thời gian nữa... Vì vậy những hoa quả này Lý Uyên cũng thoải mái mà nhận.
Chỉ có điều những vị khách mua hoa quả trong tiệm khác nhìn thấy cảnh này có chút choáng váng. Vừa rồi mình thuận miệng trả giá một chút thôi đã bị ông chủ mặt nặng mày nhẹ, vậy mà bây giờ ông chủ lại như ông nội con cháu mà biếu không hết thứ này đến thứ kia.
Sau khi mang hoa quả lên lầu, Lý Uyên lại tiếp tục lái xe đi đón Hạ Thanh Ninh... Cảm giác mỗi ngày chân anh gần như không chạm đất nữa rồi...
"Em gái tôi đã mang đồ đạc đến chỗ ở mới rồi chứ?" Trong xe Hạ Thanh Ninh ngồi ở ghế sau dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chuyển rồi." Lý Uyên trả lời ngắn gọn... Tiện thể còn dẹp luôn chuyên gia dinh dưỡng cùng trung thành dược sư của ngươi luôn.
"Ừm." Hạ Thanh Ninh có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ... Không hề nhận ra ý tứ trong câu nói của Lý Uyên.
"Bên ĐH Giao Thông đã có người liên hệ xong rồi, thời gian tổ chức lễ tốt nghiệp trường đã chốt là vào ngày kia, các công tác chuẩn bị cơ bản đã hoàn tất, những chuyện tuyên truyền em không cần lo, công ty sẽ cho tài nguyên tốt nhất." Hạ Thanh Ninh có chút lo lắng nói chậm rãi.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh cảm giác trạng thái của em bây giờ không được tốt lắm." Lý Uyên còn chưa kịp cảm thán hiệu suất đáng sợ của tập đoàn Hạ Thị, liền nhìn Hạ Thanh Ninh qua kính chiếu hậu.
Nhưng Hạ Thanh Ninh vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa sổ như thể không nghe thấy gì.
"Lát nữa về anh sẽ bắt mạch cho em, sau đó kê cho em vài đơn thuốc mới." Lý Uyên nghĩ một lát rồi nói thêm.
Hạ Thanh Ninh nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu. "Từ ngày ở tập đoàn Hạ Thị nhìn thấy tôi, có phải anh đã chắc chắn rằng tôi không thể rời bỏ anh không?" Hạ Thanh Ninh đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối như vậy...
Bị hỏi đến ngơ ngác, CPU của Lý Uyên gần như muốn nổ, cũng không hiểu Hạ Thanh Ninh muốn gì.
"Có phải là do em trước đó uống thuốc quá nhiều không, chỗ nào không khỏe à? Anh tấp vào lề cho em bắt mạch xem..." Lý Uyên làm sao dám trả lời trực tiếp câu hỏi có độ nguy hiểm chết người này... Anh lập tức dùng chiêu trò đánh lạc hướng quen thuộc.
Lý Uyên vừa nói xong, Hạ Thanh Ninh lập tức ngăn anh dừng xe lại.
"Tôi không sao, anh cứ quan tâm tốt đến Trần Mặc Mặc của anh là được." Hạ Thanh Ninh một câu trực tiếp chặn đứng Lý Uyên lại.
Lý Uyên nghẹn lời, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đột nhiên trong xe xuất hiện một mùi vị ghen tuông...
Lý Uyên cùng Hạ Thanh Ninh bàn về chuyện tuyên truyền lễ tốt nghiệp cho Trần Mặc Mặc. Còn bên kia Kỷ Nhẹ Lời vội vã rời khỏi ĐH Giao thông, lái xe đến một căn biệt thự trông có vẻ đã bỏ hoang một thời gian. Sau khi bí mật thăm dò được chuyện Lý Uyên cùng Trần Mặc Mặc sẽ biểu diễn trong lễ tốt nghiệp, cô cũng đang suy tính điều gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận