Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 81: Hôm nay cái này bạn gái cũ cục, chỉ sợ còn không kết thúc được

"Ca, ta lại bị ảo giác, hơn nữa lần này có vẻ rất nghiêm trọng, trước kia ta biết đó là ảo giác chỉ là ta không muốn thoát ra, nhưng lần này ta dường như có chút không phân biệt được ảo giác với thực tế." Trần Khinh Tuyết đi đến bên cạnh Trần Vũ Hoa. Hai tay ôm lấy n·g·ự·c, không ngừng hít sâu. Trong giọng nói vậy mà mang theo từng tia nghẹn ngào. Vừa nhìn thấy cái ảo ảnh như mộng kia, những ký ức nàng chôn sâu nhất trong đáy lòng như thể được mở van, tư niệm mãnh liệt như thác lũ ập đến. Khiến nàng như chiếc thuyền đơn độc, tùy thời bị sóng lớn nuốt chửng. Trần Vũ Hoa biến sắc: "Sao lại như vậy? Bác sĩ nói con bé không có vấn đề gì rồi mà! Anh sẽ liên lạc lại với bác sĩ tâm lý." Trần Vũ Hoa vội vàng kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Mặt lo lắng lấy điện thoại ra. Trần Khinh Tuyết lại lắc đầu, ngăn cản hắn. Sau đó hít sâu rồi từ từ đứng lên, lần nữa hướng về phòng nghỉ đi đến. "Em đi đâu vậy?" Trần Vũ Hoa hỏi. "Lấy nước..." Trần Khinh Tuyết tùy tiện trả lời một câu. Sau đó vuốt lại mái tóc bên thái dương, chậm rãi đi đến trước cửa phòng nghỉ. Ngay khi nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của Hàn Hiểu Hiểu. Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác bất an. Ánh mắt không tự chủ nhìn sang Lý Uyên bên cạnh. Đón nhận ánh mắt dò hỏi của Hàn Hiểu Hiểu, Lý Uyên chỉ có thể cười khổ. Đến cùng có để người ta sống không vậy trời! Hắn nửa tiếng trước vừa mới bò ra khỏi Tu La Tràng mà! Nhìn thấy bộ dạng Lý Uyên như người c·h·ết, Hàn Hiểu Hiểu liền đoán được điều gì, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong lòng cười lạnh một tiếng. Ha, hôm nay cái "hội bạn gái cũ" này xem ra chưa kết thúc được đâu. Trần Khinh Tuyết ngơ ngác nhìn người mình nhung nhớ. Người đã từng vô số lần xuất hiện trong ảo giác. Nàng có chút không dám tin xoay người dụi dụi đôi mắt xinh đẹp. Rồi lại quay người lại cẩn thận nhìn Lý Uyên ba giây. Lúc này nàng tựa hồ vẫn không dám tin vào mắt mình. Đột nhiên cô quay người bước nhanh trở lại chỗ Trần Vũ Hoa. "Sao em lại quay lại rồi?" Trần Vũ Hoa thấy Trần Khinh Tuyết lại hai tay không. Uống nước mà như vậy sao? "Ca, anh biết người đàn ông trong phòng nghỉ tên gì không?" Trần Khinh Tuyết nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ Hoa. Dù trong lòng cô gần như chắc chắn đây chỉ là ảo giác, hoặc là hai người trông giống nhau. Nhưng lúc này ngữ khí của nàng vẫn run rẩy. "Thằng nhóc Tiểu Xích? Em hỏi hắn làm gì?" Trần Vũ Hoa sửng sốt khi không ngờ Trần Khinh Tuyết lại chú ý đến Lý Uyên. Trần Khinh Tuyết khẽ cắn môi. "Ta, ta, ta cảm thấy người kia hơi giống... giống... A Nhạc, có thể là trông hơi giống thôi, ta lại bị ảo giác rồi..." Khi nói ra hai chữ kia, phảng phất như Trần Khinh Tuyết dùng hết khí lực toàn thân. Cả người nàng như bị rút cạn tinh thần, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống. "Thằng rác rưởi đó, Cổ Thiên Nhạc?! " Trần Vũ Hoa nghe cái tên này, cả người vụt đứng lên khỏi ghế. Ngay cả Lý Uyên và Hàn Hiểu Hiểu trong phòng nghỉ cũng nghe thấy tiếng giận dữ của Trần Vũ Hoa. "Cổ Thiên Nhạc?" Khóe miệng Hàn Hiểu Hiểu nở một nụ cười lạnh, đôi mắt băng giá nhìn chằm chằm Lý Uyên. Lý Uyên chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Là một cặn bã, hắn cũng biết x·ấ·u hổ, cũng biết giữ thể diện chứ! Đúng lúc này, Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc đi tới. Hai người ngạc nhiên nhìn thoáng qua Trần Khinh Tuyết và Trần Vũ Hoa. Rồi lại gặp Hàn Hiểu Hiểu trừng mắt căm tức Lý Uyên. Hạ Hân Di thấy vậy lập tức giận dữ. . . . Nàng bước lên trước hai bước, như gà mẹ bảo vệ gà con mà che chắn cho Lý Uyên. Cùng Hàn Hiểu Hiểu không chút nào yếu thế mà mắt đối mắt nhau. "Hàn Hiểu Hiểu, cô lại lên cơn gì đấy? Cô không đi xử lý đám người bôi nhọ Lý Uyên bên ngoài, lại ở đây nhân lúc tôi không có mà bắt nạt Lý Uyên hả?!" Bị giày vò như vậy không lý do. Hạ Hân Di vốn đã tức giận lập tức bùng nổ. Hướng về phía Hàn Hiểu Hiểu trút giận. Hàn Hiểu Hiểu đương nhiên cũng không nhường nhịn. Trừng mắt Hạ Hân Di. "Cô có bản lĩnh thì đi tìm người ném xác bọn người kia xuống sông Hoàng Phổ đi." Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng. Ngoài kia Trần Vũ Hoa bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Thang Gia Minh vừa tới cửa để tìm mấy người Lý Uyên, cổ cũng lập tức lạnh gáy... Đang đi tới cửa lập tức dừng lại. "Trước khi động thủ đừng trách ta không nhắc, người ngoài kia có khả năng là anh họ người yêu của cô đấy, ha ha." Hàn Hiểu Hiểu nói xong liếc mắt ra ngoài. Nghe Hàn Hiểu Hiểu nói, vẻ mặt giận dữ của Hạ Hân Di lập tức có chút hoang mang. "Anh họ? Người yêu của tôi không phải là Lý Uyên sao? Nhưng tôi không có anh trai mà?" Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên rồi nhìn Trần Mặc Mặc. "Mặc Mặc, cô có anh trai không?" Trần Mặc Mặc cũng hoang mang lắc đầu. "Mầm lá không có anh trai." Cảm thấy mình bị lừa gạt, Hạ Hân Di lập tức trừng mắt Hàn Hiểu Hiểu. "Cô đừng có bịa lý do lung tung để lừa tôi, còn bắt nạt Lý Uyên, cô còn như vậy tôi sẽ không để yên cho cô đâu." "Ta bắt nạt hắn? Dù ta có bắt nạt thì Mặc Mặc so với cô tới trước, đến phiên cô là cái đồ vong ân bội nghĩa ra mặt hả?" Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, không nói được vài lời đã muốn đ·ánh nhau đến nơi. Thang Gia Minh đứng cách đó mấy mét cũng cảm thấy được từng trận đao quang kiếm ảnh lướt qua bên người. Không khỏi rụt đầu, rùng mình một cái. Nhìn Lý Uyên đang ở trung tâm Tu La Tràng mà vẻ mặt lại không chút dao động, không khỏi mặc cảm. Trong lòng âm thầm cảm thán, đại ca vẫn là đại ca. Cảnh giới của đại ca thật sự là sâu không lường được. Nếu đổi lại là hắn ở trong đó, có khi chỉ cần một ánh mắt của hai cô nàng kia thôi, hắn đã lập tức đầu hàng bỏ chạy rồi! Âm thầm giơ ngón tay cái với đại ca. "Dù ta xác thực đáng c·h·ế·t, nhưng hai cô nương chí ít cũng phải cho ta thấy được mặt trời ngày mai chứ, đừng có hở một chút là đ·ánh nhau được không?" Lý Uyên thở dài, kéo Hạ Hân Di đến cạnh mình ngồi xuống. Chẳng lẽ sau này mỗi lần xuất hiện một bạn gái cũ, thì lại đến một lần như này sao? "Thống Tử, ngươi rốt cuộc có được hay không vậy, ngay cả chức năng tự bạo cũng không có?!" "Nhưng cô ta dựa vào cái gì hở một chút là trừng ngươi, ngươi cũng có phải đồ để người ta đem ra đánh không, tối nay anh nhất định phải đến chỗ em đi, em ghét nhất là nhìn thấy anh bị người khác bắt nạt." Hạ Hân Di mím môi, đầy đau lòng vuốt nhẹ mặt Lý Uyên. Nhìn Hàn Hiểu Hiểu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Lý Uyên vội vàng nắm tay Hạ Hân Di xuống. "Cô nương à, em đừng có tranh cãi nữa, em mà cứ không nghe lời, đối nghịch với Hiểu Hiểu, thì lần sau anh không mang em theo nữa đâu đấy." Lý Uyên giữ tay nhỏ của Hạ Hân Di, một bên xoa đầu cô để an ủi. Một bên nghiêm giọng giáo dục cô như đối đãi với trẻ con nghịch ngợm. Được một chiêu xoa đầu, Hạ Hân Di lập tức giống như một con mèo con được thuần phục. Ngay lập tức không còn chút tính tiểu thư nào nữa. "Anh rời đi mấy năm nay đã gây họa cho bao nhiêu cô nương rồi hả?" PS: Cầu tặng chút quà miễn phí....
Bạn cần đăng nhập để bình luận