Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 68: Ba cái bạn gái cũ một trận tai, có thể nàng lại là tổ sư gia!

Chương 68: Ba cô bạn gái cũ một trận chiến, có thể nàng lại là tổ sư gia! Hạ Hân Di từ phía sau Lý Uyên bước ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Hiểu Hiểu, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng. "Ngươi, ngươi vừa gọi ta là gì? Ngươi đang gọi ta là cọp cái hả?!". Nghe thấy ba chữ 'cọp cái', Hàn Hiểu Hiểu lập tức mở to mắt đầy vẻ khó tin. Lý Uyên thấy thế lập tức giật mình, giữ vững tinh thần thầm kêu không ổn, cả người lập tức lại chắn giữa Hàn Hiểu Hiểu và Hạ Hân Di. "Lý Uyên, ngươi tránh ra cho ta! Bằng không ta sẽ chém luôn cả ngươi!", Hàn Hiểu Hiểu gần như nổi cơn thịnh nộ cầm dao bếp chỉ vào Hạ Hân Di. Đầu óc Lý Uyên như nổ tung, thế giới này dường như không tha cho hắn, mới đó còn chưa đến hai phút đã phát triển đến mức muốn chém giết! "Lý Uyên, ngươi tránh ra đi, đây là chuyện giữa ta và cọp cái, đừng để bị thương." Hạ Hân Di kéo vạt áo Lý Uyên, xoay người chắn trước mặt hắn. Thấy ba người một lời không hợp liền muốn động thủ, Lý Uyên hận không thể thiêu sống mình tại chỗ. Vị đại la thần tiên nào đến giúp hắn một tay với! "Ngươi đáp ứng ta là không được động tay." Lý Uyên nắm chặt tay Hạ Hân Di, không cho cô tiến thêm một bước. "Là con hổ kia muốn động thủ, ta thì không có." Hạ Hân Di mặt quật cường chỉ vào Hàn Hiểu Hiểu. Lý Uyên liếc nhìn dao bếp sáng loáng trên tay Hàn Hiểu Hiểu. Ừ, song lập người, một đao xuống. Vá xác, nhập liệm và kỹ năng vừa hay dùng đến, thống tử cho kỹ năng vẫn rất có dự kiến trước, chỉ không biết tự mình vá xác cho mình thì cảm giác sẽ như thế nào. "Hiểu Hiểu, chúng ta có thể bỏ dao xuống trước không, có gì từ từ nói, nhỡ tay một cái là mất đi một người bạn trai cũ đó..." Hàn Hiểu Hiểu thấy Lý Uyên che chắn trước mặt, vốn đang cầm dao bếp hù dọa người thì tay thoáng buông lỏng. "Còn có ngươi, chẳng phải đã bảo là đừng nói lung tung, sao ngươi lại quên nhanh như vậy?" Lý Uyên thừa cơ kéo Hạ Hân Di lùi lại hai bước. "Còn có Mặc Mặc, ngươi cầm cái nồi là định chờ Hàn Hiểu chém ta rồi dùng cái nồi để xào ta sao?" Thừa dịp trời chưa sập, Lý Uyên trong phút chốc nhập vai Bao Chửng phụ thân, một tràng nước bùn tươi rói, quất mỗi người 50 gậy. "Thế nhưng, thế nhưng là cô ta gọi tôi là đồ đàn bà chanh chua trước." Hạ Hân Di tủi thân nhỏ giọng lầm bầm bên cạnh Lý Uyên. Lý Uyên lập tức bịt miệng cô lại, Hạ Hân Di ấp úng vài câu rồi cũng im lặng, coi như tạm thời thỏa hiệp, dù sao thấy tình hình hôm nay, đối diện tận hai người, chắc chắn mình không chiếm được phần hơn. Lý Uyên thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc. Trần Mặc Mặc đối diện ánh mắt Lý Uyên liền lặng lẽ đặt cái nồi xuống. Hàn Hiểu Hiểu vốn không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, đây là địa bàn của cô, bị người đến tận cửa khiêu khích như vậy, nếu dễ dàng bỏ qua thì làm sao còn xứng đáng là cảnh sát hình sự? Nhưng thấy Lý Uyên nhíu mày, cô đột nhiên nghĩ đến bệnh tình của hắn, lòng liền mềm nhũn. "Chị Hiểu Hiểu, thôi bỏ qua lần này đi." Trần Mặc Mặc kéo vạt áo Hàn Hiểu Hiểu, tiếp tục làm ầm ĩ chỉ sợ là sẽ thực sự xảy ra chuyện, hơn nữa nàng cũng không muốn Lý Uyên quá khó xử. "Cô ta thân phận gì? Là người thứ mấy bạn gái cũ của anh?" Hàn Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, chậm rãi hạ dao bếp xuống. "Hạ Hân Di, là, bạn gái cũ... đời đầu tiên" Lý Uyên thấy vậy liền nhẹ nhõm thở ra, cẩn thận từng li từng tí đáp. Thuận tiện thả tay đang che miệng Hạ Hân Di xuống, liếc mắt ra hiệu bảo cô đừng nói gì. Bạn gái cũ đời đầu tiên? Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc lập tức ngây người, vốn cho rằng việc gặp Trần Mặc Mặc bạn gái cũ của bốn năm trước đã là điều không tưởng, giờ lại thêm một người sớm hơn? Hơn nữa còn là đời đầu tiên gì đó, hóa ra cô ta mới là người cũ, còn mình và Trần Mặc Mặc chỉ là người mới?! "Các người...là chuyện của mấy năm trước?" Hàn Hiểu Hiểu ngữ khí đã không còn hăng hái như vừa rồi. "Mười năm trước, hai ta là bạn học cấp ba..." "Mười năm trước?!" Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc đồng thời kinh hô, cả hai lập tức nhìn nhau, ánh mắt nhìn Hạ Hân Di đã hoàn toàn thay đổi, ý là cô ấy đợi Lý Uyên tận mười năm sao? Mặc dù các nàng đều tự tin mình cũng có thể làm được như vậy, nhưng dù sao chuyện chưa xảy đến với các nàng, nó lại đang xảy ra trước mắt người khác. "Mặc Mặc, đưa dao về đây." Hàn Hiểu Hiểu đưa dao bếp cho Trần Mặc Mặc, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Hân Di phía sau lưng Lý Uyên, hóa ra người trước mắt này còn là tổ sư gia của các nàng! Hạ Hân Di cũng đã nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí, từ phía sau Lý Uyên ló đầu ra, ánh mắt của Hạ Hân Di và Hàn Hiểu Hiểu đối diện nhau, trong nhất thời đều có chút chột dạ..."Rốt cuộc anh còn bao nhiêu cô bạn gái cũ?" Hàn Hiểu Hiểu rời mắt khỏi Hạ Hân Di, nhìn sang Lý Uyên, cô biết trước đây ngoài cô ra Lý Uyên còn có ít nhất là Trần Mặc Mặc, mà mới mấy ngày trước lại còn có Trần Mặc Mặc. "Hờ...ờ" Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu, lại nhìn sang Hạ Hân Di, thêm Trần Mặc Mặc đã cất dao đi, cả ba người cùng chờ câu trả lời của Lý Uyên. "Mười người? Hai mươi người?" Hàn Hiểu Hiểu thấy bộ dạng bí xị không dám nói của Lý Uyên, liền dựa theo kinh nghiệm mà đoán. Cô không phải chưa từng xử lý mấy vụ cãi nhau giữa nam và nữ, tình hình bình thường mà nói, có tầm mười mấy người bạn gái cũ là vẫn còn tương đối ít, đương nhiên là ngoại trừ những người đàn ông có sức hấp dẫn đến mức khó hiểu đối với phụ nữ như Lý Uyên. Chính cô còn không hiểu được lúc đầu sao mình lại yêu hắn một cách mơ hồ như vậy, trao hết cả con tim cho hắn, đến cuối cùng vì hắn mà suýt chút nữa mất cả mạng, chính cô hoàn toàn không giải thích nổi chuyện này..."Hai...200 người..." Lý Uyên hạ quyết tâm, run rẩy há miệng nói, nói dối là chắc chắn không được, đã thế này rồi, vậy cứ để bão tố đến mãnh liệt hơn đi...thống tử, nếu như ta bị phanh thây thì vẫn còn sống được chứ? "Bao nhiêu?" Vẻ mặt Hàn Hiểu Hiểu hơi sững sờ. Trần Mặc Mặc và Hạ Hân Di cũng tưởng mình nghe lầm, cả hai nhìn nhau, 200 cô bạn gái cũ, nói ra ai mà tin..."Hiểu Hiểu tỷ, thôi đi, chị xem anh ấy bị chị ép đến nói sảng rồi kìa." Trần Mặc Mặc đau lòng nhìn Lý Uyên đang lúng túng chân tay cuống quýt giữa ba phòng ngủ và một phòng khách. Kéo nhẹ vạt áo Hàn Hiểu Hiểu. Hạ Hân Di cũng quan tâm kéo tay Lý Uyên, phát hiện lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, trong phút chốc lại cảm thấy xót xa không thôi."Hắn chạy đi buôn bán bên ngoài đã mệt rồi, tôi hôm nay đến ban đầu cũng không phải là gây sự, nếu không hôm nay chúng ta tạm thời đình chiến đi." Hạ Hân Di nhìn thẳng vào mắt Hàn Hiểu Hiểu. Hàn Hiểu Hiểu khẽ gật đầu với cô, bệnh của Lý Uyên chỉ có một mình cô biết, lúc thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Lý Uyên thì cô đã bắt đầu hối hận rồi, giờ Hạ Hân Di chủ động cho bậc thang, cô đương nhiên sẽ thuận theo. Chuyện của hai người có thể từ từ tính sau, hiện tại sức khỏe của Lý Uyên vẫn là quan trọng nhất. Lý Uyên bên này vẫn còn đang chờ cả ba người phán xét, kết quả lại có chút ngoài ý muốn...chẳng lẽ đây chính là ưu điểm của việc nói thật sao? Quả nhiên, chân thật mới là chiêu sát thủ, ông trời sẽ không tàn nhẫn với một đứa trẻ ngoan ngoãn nói thật."Mặc Mặc, em đi đóng cửa lại, đừng để người ngoài chê cười." Hàn Hiểu Hiểu bình tĩnh trở lại đột nhiên phát hiện cửa vẫn còn khép hờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận