Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 200: Bốn cái nữ nhân 800 cái tâm nhãn, còn có hai cái Mặc Mặc húp cháo

Chương 200: Bốn người phụ nữ tám trăm cái tâm nhãn, còn có hai người Mặc Mặc húp cháo.
Từ Thi Thanh cùng Lê Mộng Ngưng, hai người bị chuyển vận, liền bị Tô Tiêu Du nói cho mặt lúc trắng lúc xanh… Tô Tiêu Du từng chữ từng câu cố tình chọn chỗ đau của hai người để đả kích, hai nàng trong chốc lát căn bản không có một chút sức chống đỡ… Trong lòng đã diễn tập vô số lần cảnh tượng đứng dậy ngay lập tức, xé toạc cái miệng của Tô Tiêu Du. “Thực ra, chuyện Từ tổng và Lê tổng lo sợ, ta ngược lại có thể giúp một tay giải quyết.” Tô Tiêu Du có điệu bộ này, căn bản không định cho hai người cơ hội thở dốc… “Ví dụ như Từ tổng và Lê tổng hiện tại từ chức, dắt tay nhau đi Đại Lý du ngoạn, tận hưởng cuộc sống tự do thoải mái, tiếp tục làm đôi bạn thân thần tiên, tự nhiên sẽ không lo lắng chuyện có thể xảy ra.” Tô Tiêu Du vừa dứt lời, sắc mặt hai người Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng khó coi đến cực điểm, lập tức rơi vào trầm mặc.
Hạ Hân Di nhìn Tô Tiêu Du vậy mà hung dữ như thế, một mình truy đuổi hai người, khiến Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng bị dồn đến bối rối… Mặt khác, cô nàng lại vừa mong đợi vừa sùng bái mà nhìn Tô Tiêu Du, chuẩn bị xem cô ấy sẽ tiếp tục làm gì, gần như quên mất Tô Tiêu Du cũng là tình địch của mình… Ngay lúc Tô Tiêu Du còn chưa định cho hai người thời gian suy nghĩ, lại muốn tiếp tục công kích mãnh liệt. Lý Uyên bên cạnh Tô Tiêu Du thấy cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ chiến hỏa sẽ càng lúc càng thêm gay gắt… Đột nhiên một ý tưởng lóe lên, hắn kẹp một đũa hàu sống trong chén của mình, trực tiếp nhét vào miệng Tô Tiêu Du đang hơi hé ra… Tình huống bất ngờ, trong nháy mắt khiến Tô Tiêu Du không thể tin nổi trừng lớn mắt nhìn Lý Uyên.
Hạ Hân Di đang ăn dưa bỗng thấy cảnh này… sắc mặt càng thêm biến đổi ngay tức khắc. “Vụt” một tiếng, cô trực tiếp đứng phắt dậy khỏi ghế… Mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tô Tiêu Du, không che giấu lửa giận trên mặt chút nào… Kể từ sau khi tách ra với Lý Uyên, nàng còn chưa được Lý Uyên tự tay đút cho ăn cơm lần nào! Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì mà bị kẻ đến sau này nhanh chân hơn? ! !
Thấy Hạ Hân Di khí thế hung hăng, một bộ muốn trực tiếp xông lên đánh nhau với Tô Tiêu Du, Lê Mộng Ngưng dùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn căm thù liếc Tô Tiêu Du một cái. Liền đặt đũa xuống, chậm rãi đứng lên, nhường chỗ cho Hạ Hân Di… Hạ Hân Di thấy thế, vừa muốn nhấc chân. Lý Uyên liếc mắt thấy, liền vội vàng rút đũa từ miệng Tô Tiêu Du ra… Đặt đũa xuống, vội vàng hướng về phía Hạ Hân Di đưa mắt ra hiệu. Hạ Hân Di nhìn Tô Tiêu Du đang há miệng nhỏ, vẻ mặt kinh hãi. Lại nhìn ánh mắt của Lý Uyên, từ trước đến nay luôn nghe theo ý Lý Uyên, chỉ có thể buồn bực ngồi xuống lại… Lê Mộng Ngưng thấy thế, có chút mất mát cũng ngồi xuống trở lại…
Đợi đến khi Hạ Hân Di ngồi xuống, Tô Tiêu Du mới chậm rãi hoàn hồn từ trong kinh ngạc. Miệng nhỏ khép hờ, vẻ mặt khó nói nên lời, chậm rãi nhai con hàu sống mà Lý Uyên đút cho vào miệng. Cả người trong nháy mắt từ vừa nãy có khí thế của nữ hoàng đế bá đạo, liền biến thành một con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn… Từ Thi Thanh thấy Tô Tiêu Du má ửng hồng, vẻ một tiểu nữ nhân, vừa định mở miệng nói giọng điệu âm dương quái khí. Lý Uyên thấy tình hình không đúng, liền dùng đũa gõ bàn một cái, nói… “Cái kia… Ăn cơm ăn cơm, Nguyệt Doanh lát nữa còn có việc.” Lý Uyên nói xong, nhìn về phía Trầm Nguyệt Doanh đang cúi đầu nãy giờ.
Trầm Nguyệt Doanh đối với đám mỹ nữ xung quanh bỗng xuất hiện lại đột nhiên ồn ào lên, cảm thấy vô cùng khó tin, đồng thời không thể nào hiểu nổi… Chỉ có thể cúi đầu yếu ớt cả quá trình không nói một lời… May mà có Trần Mặc Mặc luôn kéo tay cô nàng đi bên cạnh, mới không bị mấy hành vi mê hoặc của mấy người dọa cho tại chỗ bỏ chạy… Thấy Lý Uyên lên tiếng, Từ Thi Thanh hung hăng trừng mắt liếc Tô Tiêu Du, cũng đành tạm thời coi như thôi… Lý Uyên nói hết lời, thấy chúng nữ cuối cùng đã yên tĩnh. Liền đem một bát cháo và một phần canh đưa tới trước mặt Trầm Nguyệt Doanh. “Dạ dày của ngươi có chút vấn đề nghiêm trọng rồi, tạm thời chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng thôi, chờ sau này ta chữa từ từ cho ngươi, còn nữa, những thứ tiện nghi ngươi làm ra không biết từ đâu, sau này đừng ăn.” Nhìn khuôn mặt có vẻ bệnh tật của Trầm Nguyệt Doanh, Lý Uyên âm thầm thở dài. “Cảm… Cảm ơn.” Trầm Nguyệt Doanh hai tay cầm bát cháo trước mặt, giọng yếu ớt trả lời, không dám nhìn Lý Uyên.
Sáu cô gái nhìn Lý Uyên đối với Trầm Nguyệt Doanh ôn nhu như vậy, từng người đều biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, nhao nhao cầm đũa lên. Cả bàn sáu nữ một nam, cứ vậy cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm. Nhìn thì như hòa hài, nhưng trong khoảnh khắc này trong lòng mỗi người đều cất giấu một trăm cái tâm nhãn… Phía sau sóng ngầm phun trào… Bất quá đối với Lý Uyên mà nói, đã là một sự bình yên hiếm có… Chỉ cần không công khai động đao động kiếm… Chỉ là âm thầm so cao thấp, hắn vẫn có thể chấp nhận… Cũng giống như giờ phút này, thức ăn trong chén của hắn lại nhanh chóng đầy tràn… Hạ Hân Di, Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh, thậm chí cả Lê Mộng Ngưng cuối cùng cũng không nhịn được, cùng nhau gắp thức ăn… Chỉ là cái cảnh tượng ma huyễn này, trực tiếp khiến những người xung quanh bị hấp dẫn bởi sáu đại mỹ nữ phải há hốc mồm. Trố mắt nhìn cảnh các cô không ai nhường ai cùng lúc gắp thức ăn cho Lý Uyên, đồ ăn của mình rơi đầy đất cũng không hề phát giác…
Đông đảo ánh mắt tụ vào Lý Uyên, ngơ ngác ăn những món ăn trong chén căn bản là không ăn hết được, tâm trạng vui vẻ… Hạ Hân Di vừa ăn một miếng cơm nhỏ đã dùng ánh mắt hung dữ trừng Tô Tiêu Du. Tô Tiêu Du thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Mặc Mặc, trong đầu đang nghĩ gì đó, rồi lại thỉnh thoảng liếc mắt mỉa mai Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng. Cùng với bầu không khí xấu hổ giữa hai người Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng. Lý Uyên lại cứ như không phát hiện ra gì, không nhìn thấy… Bốn người phụ nữ này đúng là có 800 cái tâm nhãn, cùng xâu chuỗi đủ loại quan hệ phức tạp… Dù hắn muốn quản cũng lực bất tòng tâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận