Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 161: Ta hi vọng chúng ta quan hệ, không chỉ là lão bản cùng nhân viên

Hiện tại Từ Thi Thanh cùng Lê Mộng Ngưng, gặp phải Lý Uyên lúc giờ kinh sợ đã khiến các nàng tất cả tế bào não đều ngưng trệ... Hai người hiện tại chỉ cần là chuyện liên quan tới Lý Uyên, tựa như là một bộ khôi lỗi không có cách nào độc lập suy nghĩ... Chỉ có thể từ người bên cạnh điên cuồng hấp thu tin tức. Giống như Tô Tiêu Du cùng Hạ Hân Di nói hắn là lừa đảo, hai nàng tin... Nhưng Tô Tiêu Du lại muốn cái tên lừa đảo Lý Uyên này nhập chức chỗ nàng, hai nàng vốn có thể phát giác có mờ ám, liền cũng gia nhập tranh giành người. Có thể nỗi lo lắng của hai nàng vừa có chút nguôi ngoai, hiện tại lại có người nói hắn là lường gạt... Đặc biệt là Lê Mộng Ngưng, nàng hiện tại cảm giác đầu óc mình hỗn loạn đến sắp nổ tung... Nàng thật sự đã không phân rõ rốt cuộc có phải không, mình có hay không bị hắn lừa gạt... Lê Mộng Ngưng có chút đỏ mắt nhìn Lý Kỳ Chí, lại nhìn Lý Uyên, nội tâm nàng sụp đổ... Nàng phát hiện người mình ngày nhớ đêm mong, mình dường như đã hoàn toàn không hiểu rõ hắn. So với hai nàng xoắn xuýt, Tô Tiêu Du đang nhíu mày chờ đợi Lý Kỳ Chí, thì lại tỏ ra trong sáng vô tư hơn nhiều. Nàng không hề để ý chuyện mình trước kia có bị lừa hay không, nàng chỉ biết điều mình muốn trong lòng đó là Lý Uyên! Mà nếu không phải Lý Uyên lôi kéo, giờ phút này Hạ Hân Di mặt đầy giận dữ đã muốn giương nanh múa vuốt xông lên liều mạng với Lý Kỳ Chí... Bản tính bảo vệ người mình yêu m·ã·n·h l·i·ệ·t bên trong thì sao cũng không sửa được... "Hạ tổng, công ty là một tay ta bồi dưỡng lên, ta thật sự không thể nhìn tâm huyết của mình bị người làm hỏng a..." Phát giác được mấy người xung quanh đối với mình ác ý, đặc biệt là Hạ Hân Di một bộ muốn ăn tươi nuốt sống mình. Lý Kỳ Chí chỉ có thể cắn răng như một trung thần liệt sĩ... Tiếp tục cẩn ngôn... "Lý thúc, chuyện này ta nói toàn quyền quyết định, chú không cần can dự." Hạ Thanh Ninh đem hiệp ước đã ký xong để sang một bên, lạnh lùng liếc Lý Kỳ Chí. Đưa tay muốn đi lấy hợp đồng khác trong tay Lý Uyên. Dùng một công ty giải trí giữ Lý Uyên lại, lại dùng Lý Uyên làm mồi, để đổi lấy Tô Tiêu Du, một thiên tài giới kinh doanh không thua gì nàng cho nàng làm trâu làm ngựa. Cuộc mua bán này tính sao cũng rất có lời. Nhưng Lý Uyên vẫn né tránh. Nhìn vẻ mặt r·u·n rẩy lạnh lùng của Lý Kỳ Chí. Hắn rất rõ ràng hôm nay nếu hắn không lộ chút đầu mối, e là Trần Mặc Mặc tiến vào công ty cũng sẽ bị người xa lánh. Vừa nghĩ tới t·h·i·ê·n sứ nhỏ của hắn thời gian qua phải chịu nhiều uất ức, còn có thể trước mặt mình qua mặt tất cả mọi người, giả bộ như không có gì xảy ra. Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc, trong lòng đau xót không thôi. "Lý tổng, vừa rồi nghe anh nói về bài hát 'Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm', anh rất muốn bản quyền bài hát này sao?" Ánh mắt Lý Uyên nhìn về phía Lý Kỳ Chí, trên mặt mang theo nụ cười tự tin. Lý Kỳ Chí nghe hắn nói, lại nhìn nụ cười kia, sao thấy thế nào cũng không vừa mắt... "Chờ ngươi có cái trình độ của nhà kia rồi hẵng đến giả danh lừa bịp." Lý Kỳ Chí đối với Lý Uyên không chút khách khí. "Ta có thể đem bản quyền bài hát đó đưa cho Hạ tổng, coi như là thành ý hợp tác." Lý Uyên ung dung nói, không chỉ Lý Kỳ Chí, mà ngay cả Hạ Thanh Ninh cũng hơi ngạc nhiên... "Thật là trò cười!" Lý Kỳ Chí khẽ nhếch mép, là trực tiếp bị câu nói của Lý Uyên làm cho tức giận... "Ta tìm mấy ngày đều không thấy người soạn nhạc, nếu ngươi thật có bản lĩnh, không cần mấy bản quyền hư vô mờ mịt, cho ta số điện thoại liên lạc của người soạn nhạc, ta lập tức xin lỗi chuyện vừa rồi với ngươi." Lời này của Lý Kỳ Chí không thể nghi ngờ càng thêm khẳng định bài hát kia trong thế giới này có bao nhiêu lợi hại... Gián tiếp lại cho Lý Uyên sự tự tin lớn lao... Chỉ có người trong ngành mới biết được, khi bài hát đó đột ngột xuất hiện đã gây ra một chấn động lớn trong giới. Mấy trăm công ty dòm ngó, số điện thoại ban đầu của người soạn nhạc còn có thể gọi được, đến ngày thứ hai thì lại toàn bộ đều tắt máy... Đài truyền hình duy nhất có được bản quyền, sau đó cũng ngậm miệng không nói, vì có cạnh tranh nên tay của ông ta cũng không thể với tới. Nụ cười trên mặt Lý Uyên càng thêm tự tin rạng rỡ... So với ca khúc hay thì chính hắn còn không nhớ rõ mình có bao nhiêu. Không có kinh nghiệm gì nên lúc đó hắn bị đủ loại điện thoại oanh tạc đến không thể sinh hoạt bình thường. Ngày thứ hai liền trực tiếp đổi số điện thoại... Ngay cả mấy nhà nền tảng âm nhạc có được quyền khai thác ca khúc cũng đổi luôn. Bên đài truyền hình cũng được chào hỏi, bọn họ lại rất tình nguyện giúp Lý Uyên ẩn giấu thông tin cá nhân, dù sao họ cũng đang nỗ lực khai thác thông tin của Lý Uyên... Lý Kỳ Chí nói xong, Lý Uyên liền đi đến bàn làm việc của Lý Kỳ Chí. Từ trên giấy viết gỡ một tờ, cầm bút lên ngay trên giấy viết số điện thoại của mình, đưa tay cho Lý Kỳ Chí... "Đây, số điện thoại anh muốn, xin lỗi thì không cần, ta không phải người nhỏ mọn như vậy." Lý Uyên khoát tay áo, sau đó không chút hoang mang lấy điện thoại từ trong túi xách của Trần Mặc Mặc ra. Lý Kỳ Chí nhìn tờ giấy ghi một dãy số điện thoại di động trong tay, có chút sững sờ... "Lý Uyên, 138********." Khi thấy hai chữ Lý Uyên này, mắt của Lý Kỳ Chí trong nháy mắt co rút lại một chút. Ông bỗng nhiên nhớ ra, ban đầu người viết ra ca khúc kia dường như cũng tên Lý Uyên! Chỉ là đến ngày thứ hai không biết vì sao, tên đã bị ẩn đi. Mà tên tiểu tử trước mắt này, lúc mới tới Hạ Hân Di hình như cũng nói hắn tên Lý Uyên? Lý Kỳ Chí trong nháy mắt có chút không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Lý Uyên. Ông thật sự không cách nào đem thằng nhóc lừa đảo trước mắt này cùng một đại sư soạn nhạc viết ra những ca khúc rung động lòng người như thế ghép lại với nhau được. Thằng nhóc này dù xét về phương diện nào cũng giống như tên lừa tiền lừa tình, một tên lừa đảo chính hiệu... Có khi ngay cả tên mình cũng là giả! Lý Kỳ Chí tiện tay nhìn qua Hạ Hân Di, vẫn lấy điện thoại của mình chiếu vào số điện thoại trên giấy rồi gọi. Lý Uyên vừa lấy điện thoại di động từ trong túi của Trần Mặc Mặc ra đúng lúc có tiếng chuông. Khóe mắt Lý Kỳ Chí lập tức giật một cái... Thằng nhóc lừa đảo này, quả nhiên đang đùa bỡn ông! Lý Kỳ Chí lập tức tắt máy, trừng mắt nhìn Lý Uyên, trong lòng đối với hắn càng thêm chán ghét... Lý Uyên không nhanh không chậm mở điện thoại, từ trong đó lật ra ảnh chụp hiệp nghị ký kết quyền sử dụng ca khúc cùng đài truyền hình. "Hạ tổng, đã cô rõ ràng việc bồi dưỡng một ca sĩ độc bá giới âm nhạc có lợi ích to lớn như thế nào cho sự phát triển của công ty, cho nên... Ta hy vọng lần này chúng ta là hợp tác, chứ không phải... quan hệ giữa lão bản và nhân viên, cô thấy sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận