Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 107: Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, nên đến tóm lại là trốn không thoát

Chương 107: Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, nên đến tóm lại là t·r·ố·n không thoát "Lý Uyên sao ngươi lại dừng? Hiểu Hiểu, ngươi tranh thủ thời gian trở về, đừng có làm ảnh hưởng đến người ta."
Dương cục phó thấy Hàn Hiểu Hiểu cùng Lý Uyên hai người xì xào bàn tán không biết đang nói cái gì, một mặt sốt ruột.
"Đây không chỉ riêng là chuyện của một mình Tiểu Tần kia, còn liên quan đến vấn đề danh dự của cục chúng ta, ngươi cũng không thể vào lúc này gây rối trong cục chứ!"
"Chúng ta về nhà, cái công việc cảnh sát hình sự này ta cùng lắm thì không làm nữa, ngày mai ta liền nộp đơn xin từ chức."
Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn Dương cục phó, nói xong liền kéo tay Lý Uyên muốn đi ra ngoài.
Mấy người xung quanh thấy bộ dáng không giống nói đùa của Hàn Hiểu Hiểu, thần sắc trong nháy mắt hoảng hốt.
Dương cục phó càng thêm ngây người.
Nàng Hàn Hiểu Hiểu nếu thật sự từ chức, chỉ sợ toàn bộ hệ thống trinh thám trong cục đều phải rung chuyển 3 lần!
Vốn dĩ mấy thanh niên vì muốn khoe mẽ trước mặt đại mỹ nữ, cái gì cũng tranh nhau làm, vụ án nào cũng cướp phá còn không phải lật trời sao!
Nghĩ tới nghĩ lui, trán của Dương cục phó đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. . . .
Mắt thấy từ khi có Hàn Hiểu Hiểu thì hình sự ngũ chưa từng có sự lớn mạnh đến thế, ai ai cũng muốn thể hiện bản thân, tỷ lệ phá án cao đến mức dọa người. . . .
Nàng mà từ chức thì mình là tội ác tày trời mất!
"Người ta hận là ta, ngươi từ chức làm gì?"
Lý Uyên cũng cười khổ, lấy cùi chỏ huých Hàn Hiểu Hiểu ra sau lưng.
"Hiện tại ta mà cản ngươi, về sau thế nào cũng bị người ghi hận, còn không bằng để ta tự đi."
Hàn Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Lý Uyên.
"Ai nói cho ngươi ta muốn từ bỏ. . . ."
Lý Uyên chậm rãi xoay người, nhặt kim khâu từ dưới đất lên, vẫn muốn tiếp tục công việc đang làm dở dang.
"Ngươi điên rồi."
Hàn Hiểu Hiểu thấy vậy liền lập tức nắm lấy cánh tay Lý Uyên, muốn kéo hắn đi.
Nhưng mặc cho nàng ra sức thế nào, Lý Uyên kiên định nhìn vào mắt nàng rồi lắc đầu.
"Cô ấy chỉ bị giam mấy tháng mà thôi, cũng không phải là bị chém đầu, cô ấy lúc này ngồi tù, đợi cô ấy ra ngoài có khi còn oán hận ta hơn. . . ."
Trong lòng Lý Uyên thở dài một hơi.
Quả đúng là trốn được nhất thời, không trốn được cả đời!
"Nhưng mà ngươi. . . ."
Hàn Hiểu Hiểu vẫn muốn ngăn cản, nhưng Lý Uyên đã dùng cùi chỏ từ từ đẩy cô ra.
Rồi tiếp tục chuyên tâm khâu lại t·h·i t·hể.
Hàn Hiểu Hiểu giờ phút này cũng biết mình không thể ngăn cản được hắn.
Chỉ có thể đứng ở bên ngoài, ngơ ngác nhìn Lý Uyên chuyên tâm sửa t·h·i t·hể.
Nhìn hắn bộ dạng hết sức chuyên chú đẩy mình vào hố lửa, cho dù có thêm 100 năm nữa cũng vẫn khiến tim nàng rung động. . . .
Nhưng có đôi khi lại hy vọng hắn là một kẻ cặn bã từ đầu đến cuối. . . .
Như vậy có lẽ mình có thể cắn môi không cần quan tâm hắn. . . .
Ai. . .
Hàn Hiểu Hiểu thở dài một tiếng.
Sau đó lại đột nhiên không tự chủ sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình.
Nếu như sau này con mình cũng có thể nhìn thấy khoảnh khắc ba nó hào quang vạn trượng như thế thì tốt biết bao. . . .
Không có sự quấy rầy, Lý Uyên dần đi vào trạng thái nhập thần, ý thức gần như trôi dạt, động tác dưới tay cũng càng lúc càng nhanh.
Nhanh đến mức Lưu Tùng Lâm, một người chuyên nghiệp cũng phải nhìn chằm chằm vào từng mũi kim của hắn mà không dám chớp mắt.
Sợ một cái chớp mắt sẽ bỏ qua mũi kim vô cùng quan trọng của Lý Uyên.
Anh ta cảm thấy mấy chục năm vá xác cộng lại, còn không có được mấy tiếng ngắn ngủi nhìn Lý Uyên thao tác hôm nay được nhiều!
Mà cô em gái làm nghề nhập liệm bên cạnh anh ta lúc này càng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Uyên đến mức hai mắt đã biến thành hình hoa đào. . . .
Sau vài giờ, t·h·ị·t trên toàn bộ t·h·i t·hể cơ hồ đã được khâu vá đến bảy tám phần.
Ngay cả cái "tiểu huynh đệ" bị c·ắ·t thành 18 đoạn, cũng được Lý Uyên cẩn thận từng ly từng tí khâu lại. . . .
Cuối cùng khi công việc sắp kết thúc, Lưu Tùng Lâm đã bội phục Lý Uyên đến mức đầu rạp xuống đất, anh ta chủ động tiến lên làm trợ thủ cho Lý Uyên.
Sau khi hai người cẩn thận kiểm tra, tu sửa.
Đến khi hoàn toàn xong việc, toàn bộ t·h·i t·hể đã được khôi phục đến chín thành rưỡi trở lên.
Nhìn tác phẩm gần như hoàn mỹ này, Lưu Tùng Lâm cũng không nhịn được thốt lên kinh ngạc. . . .
Đời này anh ta chưa từng nghĩ đến một t·h·i t·hể bị hủy đến mức đó mà còn có thể khôi phục được đến trình độ này!
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Lý Uyên làm việc không nghỉ ngơi trong mấy tiếng liền, cũng chẳng còn lòng oán trách nữa.
Nàng không nhịn được tiến lên lau vết mồ hôi trên mặt cho hắn.
"Dương cục, nếu không còn chuyện gì khác thì chúng tôi về trước."
Hàn Hiểu Hiểu lên tiếng chào Dương cục phó, rồi kéo Lý Uyên ra khỏi phòng giải phẫu Dương cục phó tiến lên nhìn thi thể đã được ghép lại hoàn hảo kia, mắt không chớp nhìn thẳng.
Lý Uyên này đơn giản là đại anh hùng của ông ta rồi!
"Lần này tốt, lần này tốt, tiểu Canh à, lát nữa ngươi đưa Lý Uyên đi gặp Tần nha đầu một lần, dù sao thì cũng để cho cô ta biết là ai giúp cô ta, chuyện nhà thì để ta lo liệu."
Dương cục phó dặn dò Thang Gia Minh một câu.
"Vâng cục trưởng."
Thang Gia Minh gật đầu đáp ứng.
Trong lòng đối với Lý Uyên lại thêm bội phục một bậc. . . .
Thì ra, đại ca tốt muốn hạ gục Tần pháp y không phải là đang nói đùa nha. . . .
"Muốn đến gặp Tần Mặc Diễm một lần không?"
Hàn Hiểu Hiểu kéo cánh tay Lý Uyên, sắc mặt vẫn không tốt lắm, liếc hắn một cái.
"Lần sau, lần sau nhất định. . . ."
Vừa nghĩ tới cái oán khí kinh người kia, Lý Uyên lập tức rụt cổ lại.
"Còn tưởng gan ngươi lớn bao nhiêu chứ. . . Thật sự là hết cách với ngươi, nhân lúc nàng ta còn bị giam giữ, chúng ta nhanh đi về thôi."
Hàn Hiểu Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ta thấy sau này ngươi tốt nhất đừng nên tới cục thành phố nữa. . . . ."
Hai người tay trong tay, đều rất ăn ý bước nhanh hơn về phía văn phòng tòa nhà. . . .
Từ xa đã thấy Hạ Hân Di, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp đang nhàm chán nhìn ngó xung quanh.
Ba siêu cấp đại mỹ nữ đứng chung một chỗ tạo thành một khung cảnh tuyệt sắc.
Các cảnh sát nhân dân đi ngang qua, ai nấy cũng đều ngơ ngẩn vài giây đồng hồ. . . .
Ba người nhìn thấy hai người Lý Uyên đi đến thì lập tức tươi cười xúm lại.
Khung cảnh hưởng hết tề nhân chi phúc này, khiến tất cả cảnh sát chứng kiến đều ngấm ngầm nghiến răng nghiến lợi.
Hận không thể bắt Lý Uyên đi ngay tại chỗ. . . . .
Lý Uyên thấy ba người nghênh đón, tâm tình đang vô cùng căng thẳng lập tức thả lỏng.
Quả nhiên mỹ nữ mới là cách xoa dịu áp lực tốt nhất. . . .
Đặc biệt là bốn siêu cấp đại mỹ nữ tụ tập một chỗ, cho dù một giây sau muốn chết, cũng có thể mỉm cười nơi chín suối. . . .
Khi Lý Uyên vừa đưa tay mỉm cười về phía mấy người Hạ Hân Di thì.
Ánh mắt liếc thấy tòa nhà cao tầng phía sau bọn họ.
Thần sắc của hắn trong nháy mắt trì trệ.
Nụ cười rạng rỡ vừa rồi trực tiếp đông cứng lại trên mặt.
Sắc mặt trực tiếp biến thành như sắp khóc, bộ dạng khó coi hết mức. . . .
Sợ nhất là, không khí đột nhiên yên tĩnh. . . .
Hàn Hiểu Hiểu cũng chú ý tới sự biến hóa biểu cảm của Lý Uyên.
Nhìn theo ánh mắt của hắn.
Ngay lập tức nàng liền thấy ở dưới lầu phía xa xa.
Trong đám người kia có một thân hình yểu điệu, dáng vẻ yêu kiều, như hoa sen mới nở, xinh đẹp đến mức dù phụ nữ thấy cũng không nhịn được mà xao động.
"Tần Mặc Diễm?!"
Hàn Hiểu Hiểu nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
"Sao bây giờ cô ta đã ra rồi? !"
"Uyên ca, các anh đi nhanh quá, may mà tôi đã nhờ đồng nghiệp mang Tần pháp y ra để các anh gặp một lần, cũng may, vẫn kịp. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận