Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 274: Sau ba tháng lại động thủ

Chương 274: Sau ba tháng lại ra tay
Lý Uyên vừa thốt ra lời này.
Tần Mặc Diễm hiển nhiên không hề có một chút chuẩn bị... Trực tiếp liền ngây người ra...
Ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Uyên, há hốc miệng, không thốt nên lời.
Trần Mặc Mặc ở bên cạnh thấy vẻ kinh ngạc của Tần Mặc Diễm thì lập tức che miệng cười khúc khích.
Người lên tiếng đầu tiên không vui lại là Hàn Hiểu Hiểu...
"Không được, hắn không thể đến chỗ ngươi!"
Hàn Hiểu Hiểu sầm mặt lại, trực tiếp kéo Lý Uyên về phía mình...
Tần Mặc Diễm nhìn Hàn Hiểu Hiểu, đột nhiên nhớ đến những âm thanh đêm qua của Hàn Hiểu Hiểu khiến nàng đỏ mặt tía tai, trằn trọc khó ngủ.
Sắc mặt trong nháy mắt trở nên hơi cổ quái... Một trận xấu hổ bất ngờ khiến Tần Mặc Diễm cả người không tự chủ lùi lại một bước nhỏ.
Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu mặt mũi hằm hè, lại nhìn Tần Mặc Diễm sắc mặt có chút kỳ quái:
"Vậy để Trầm Nguyệt Doanh ở chỗ ngươi, phòng ngủ của cha mẹ Trầm Nguyệt Doanh cho ta, ta ngủ ghế sô pha."
Lý Uyên vội vàng nói.
Ở cùng phòng với Tần Mặc Diễm, chính hắn cũng sợ.
Nhưng đề nghị này lập tức bị Hàn Hiểu Hiểu cự tuyệt.
Ngủ cùng chỗ với cha mẹ Trầm Nguyệt Doanh, buổi tối còn làm sao tạo ra con người.
Lý Uyên có chút bất đắc dĩ...
"Vậy cũng không thể để ngươi ở phòng sát vách, ta cùng Trầm Nguyệt Doanh bọn nàng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Hàn Hiểu Hiểu liếc một cái quay trở về.
"Ngươi không phải muốn biết chuyện ba tháng sao? Cha mẹ Trầm Nguyệt Doanh ở chỗ ngươi, ta có thể cân nhắc nói cho ngươi."
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Tần Mặc Diễm với bộ dạng mặc cả.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cuối cùng Tần Mặc Diễm miễn cưỡng gật đầu.
Chỉ là ánh mắt nhìn Lý Uyên vẫn là bộ dạng khinh bỉ.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì biết rốt cuộc cái gì có thể khiến một người phụ nữ như Hàn Hiểu Hiểu, tự cam đọa lạc đến mức đó.
"Mặt khác thêm điều kiện, sau ba tháng không cho phép ngươi gây rối tìm hắn báo thù."
Tần Mặc Diễm đột nhiên nhìn chằm chằm mắt Hàn Hiểu Hiểu.
"Ngươi vừa rồi tự nói."
Nói xong, Tần Mặc Diễm tự cho là bắt được sơ hở trong lời nói của Hàn Hiểu Hiểu, vậy mà lần đầu tiên nở nụ cười.
Trực tiếp làm cho mấy người Lý Uyên ngây ra một chút.
"Diễm tỷ tỷ! Chị cười lên đẹp quá đi!"
Mấy người bị vẻ đẹp kinh diễm làm cho im lặng trong nửa giây, sau đó Trần Mặc Mặc đột nhiên kinh hô lên một tiếng khoa trương.
Lý Uyên cũng không nhịn được nhẹ gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời Trần Mặc Mặc nói.
Tiếng kêu của Trần Mặc Mặc trực tiếp dẫn đến Hạ Hân Di vừa dọn dẹp vệ sinh xong cũng đi qua.
"Mấy người đang làm gì ở đây? Mặc Mặc em tên gì?"
Hạ Hân Di ngạc nhiên nhìn mấy người trước cửa.
Sắc mặt Tần Mặc Diễm nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm không chút biểu cảm.
Một mặt lạnh lùng nhìn Hàn Hiểu Hiểu, chờ đợi nàng trả lời.
Ngoài dự đoán của Tần Mặc Diễm, Hàn Hiểu Hiểu cũng mỉm cười với nàng.
"Không vấn đề, sau ba tháng, ngươi muốn làm gì ta cũng không ngăn cản, cho dù ngươi cắt hắn thành như cái tên Trần quan hy ở cục thành phố kia, ta cũng không ý kiến."
Hàn Hiểu Hiểu vừa dứt lời, liếc mắt nhìn Lý Uyên.
Lý Uyên đón nhận ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lại nhớ đến cái xác bị cắt hơn 200 nhát, không còn hình người kia.
"Thật?"
Tần Mặc Diễm đầy vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Hiểu Hiểu, căn bản là không tin Hàn Hiểu Hiểu có thể nói ra những lời này.
"Đương nhiên, đến lúc đó ngươi muốn phần nào, ta có thể cho ngươi chọn trước."
Hàn Hiểu Hiểu lần nữa mỉm cười với Tần Mặc Diễm.
Chỉ là nụ cười này khiến cho mấy người ở đây đều có cảm giác rùng mình.
Mà Trần Mặc Mặc trải qua chuyện ung nhọt ban ngày, giờ lại nghe Hàn Hiểu Hiểu nói.
Toàn thân lập tức run rẩy, cả người suýt chút nữa là không đứng vững.
"Cọp cái, ngươi lại nổi điên ở đây làm gì đấy?"
Hạ Hân Di hô to một tiếng, trực tiếp đứng bên cạnh Lý Uyên.
Mặc dù không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng muốn cắt Lý Uyên nàng nghe rõ ràng.
Cả người lập tức căng thẳng lên.
Bảo vệ Lý Uyên chặt chẽ sau lưng.
"Nếu các người có âm mưu gì với hắn, để ta phát hiện ta sẽ ném hết xuống biển cho cá mập ăn!"
Hạ Hân Di một đôi mắt vô cùng cảnh giác nhìn Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm.
Xong quay ra nhìn Lý Uyên sau lưng:
"Lát nữa em về nhà với chị."
Hạ Hân Di nói cực kỳ nghiêm túc, ngoại trừ lần đầu tiên trùng phùng với Lý Uyên, đây dường như là lần Hạ Hân Di nói chuyện nghiêm túc nhất với Lý Uyên.
Khuôn mặt Hạ Hân Di đang u ám, trong đầu Lý Uyên đột nhiên ghép mặt Hạ Thanh Ninh cùng Hạ Hân Di lúc này lại với nhau.
Hai người thật đúng là chị em ruột... Quá giống nhau.
Thậm chí Hàn Hiểu Hiểu cũng có chút bị khí thế lúc này của Hạ Hân Di dọa sợ.
Lý Uyên vội vàng đưa tay xoa đầu Hạ Hân Di:
"Không sao đâu, bọn họ nói đùa thôi mà..."
"Cho dù là nói đùa, có ai lấy ngươi ra nói đùa kiểu đó không?"
Sắc mặt Hạ Hân Di vẫn rất khó coi.
"Vốn tưởng rằng con cọp cái đối xử với em không tệ, nhưng bây giờ chị thấy em ở chỗ này không ổn, em là người quan trọng hơn cả mạng của chị, sao bọn họ có thể đem em ra đùa giỡn như vậy được?"
Sắc mặt Hạ Hân Di có chút khá hơn, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm càng thêm cảnh giác và hung dữ.
"Ngươi cái gì cũng không biết, đừng có làm loạn ở đây."
Hàn Hiểu Hiểu quay ra trừng mắt Hạ Hân Di.
Thật ra chuyện ba tháng của Lý Uyên, nàng sớm đã có ý định nói với Tần Mặc Diễm.
Chỉ có như vậy, Tần Mặc Diễm mới có khả năng từ bỏ việc tìm Lý Uyên gây phiền phức.
Với lại miệng Tần Mặc Diễm, cả ngày không nói nổi ba câu.
Giữ bí mật còn đáng tin hơn ai hết.
Cũng không lo lắng chuyện người khác biết.
Nhưng Hạ Hân Di nói... Thôi được rồi...
Ai biết được khi nàng ta biết xong sẽ làm ra chuyện gì, có khi cả việc đi kiểm tra bệnh viện cũng gặp họa.
"Ta làm cái gì loạn? Hôm nay ta nhất định phải dẫn hắn về nhà, đừng hòng ngăn ta."
Hạ Hân Di vừa nói vừa cho một tay vào túi.
Chuẩn bị gọi điện thoại điều người.
Lý Uyên thấy vậy vội vàng kéo Hạ Hân Di lại:
"Chúng ta đang nói chuyện của Trầm Nguyệt Doanh và cha mẹ cô ấy, tiện thể đùa một chút, em vào trước đợi anh đi, ngoan."
Lý Uyên vừa nói vừa nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu, lắc đầu với nàng.
Hàn Hiểu Hiểu lập tức ngậm miệng, không tiếp tục cùng Hạ Hân Di oán trách nhau nữa.
"Em không vào, nhà em rất lớn, Trầm Nguyệt Doanh và họ vào ở tuyệt đối không chật."
Hạ Hân Di vừa nói xong thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Lấy ra xem thì ra là Hạ Thanh Ninh gọi đến.
Khí thế của Hạ Hân Di trong nháy mắt yếu đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận