Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 142: Xin lỗi cô nương, kỳ thực ta cùng hắn quan hệ không chỉ là bằng hữu

"Cô nương, ta vừa đi qua tầng hai mươi sáu lúc nhìn thấy ngươi cùng một người đàn ông khác đi thang máy xuống, xin hỏi ngươi có quen biết hắn không?" Tô Tiêu Du mỉm cười nhìn Hạ Hân Di.
Nghe Tô Tiêu Du hỏi, Hạ Hân Di khẽ giật mình. Đầu nàng lập tức quay lại, đôi mắt tràn đầy địch ý và sát khí nhìn chằm chằm Tô Tiêu Du, giống như một con mèo hoang nhỏ thấy hồng thủy mãnh thú, toàn thân lông tơ dựng đứng lên.
Tô Tiêu Du bị ánh mắt khủng bố đó nhìn đến nụ cười cứng đờ, vô thức lùi lại một bước. Hạ Hân Di vẫn còn quá đơn thuần, dễ thương. Cứ liên quan đến chuyện của Lý Uyên là nàng không thể kiềm chế được cảm xúc. Nếu là Hàn Hiểu Hiểu, Trần Khinh Tuyết hay Lưu Tử Diệp thì lúc này dù có chấn động, kinh ngạc và sợ hãi đến đâu cũng không để lộ chút dị sắc nào trên mặt. Trong một giây ngắn ngủi, họ đã nghĩ ra vô số cách đối phó với Tô Tiêu Du.
Việc Tô Tiêu Du hỏi câu này chứng tỏ nàng không thấy Lý Uyên trong văn phòng. Điều sáng suốt nhất lúc này là phải tìm cớ nhanh chóng đuổi nàng đi, sau đó dẫn Lý Uyên trốn. Thế nhưng, Hạ Hân Di khi liên quan đến Lý Uyên thì đầu óc không còn nghĩ được nhiều, liền bộc lộ sự địch ý với Tô Tiêu Du.
"Ta nói sai cái gì sao?" Tô Tiêu Du lùi lại một bước, nghi ngờ hỏi. Bị tình huống bất ngờ của Hạ Hân Di làm cho có chút trở tay không kịp, nét mặt nàng dần khôi phục lại bình thường.
"Ngươi và hắn có quan hệ gì?" Hạ Hân Di gắt gao nhìn Tô Tiêu Du.
"Hắn là... một người bạn cũ lâu năm của ta." Tô Tiêu Du ngập ngừng, không nói thẳng quan hệ với Lý Uyên. Lúc này, Tô Tiêu Du đã hoàn toàn bình tĩnh, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của Hạ Hân Di. Nghe Hạ Hân Di vừa hỏi một câu, Tô Tiêu Du tinh tường nhận ra thái độ bất ngờ của nàng có ý gì. Trong tích tắc, đại não của Tô Tiêu Du hoạt động như bộ vi xử lý nhanh nhất thế giới. Vô số hình ảnh và ý nghĩ hiện lên trong đầu, nàng nghĩ đến rất nhiều điều, bao gồm cả kết quả tồi tệ nhất. Nếu như cô gái xinh đẹp này đã tiến đến bước cuối cùng với hắn, đã là vợ hắn thì Tô Tiêu Du không muốn vì sự xuất hiện tùy tiện của mình mà phá hỏng cuộc sống yên bình hiện tại của hắn, thậm chí phá hoại gia đình người khác. Tô Tiêu Du cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng tay trên cổ tay trái. Đây là thói quen mà nàng không sửa được bao năm qua.
"Bạn bè?" Hạ Hân Di nhíu mày, nhìn Tô Tiêu Du bằng ánh mắt giống như chính cung nương nương nhìn phi tần bị đánh vào lãnh cung. Xinh đẹp như vậy, nàng hoàn toàn không tin một kẻ háo sắc như Lý Uyên lại chỉ có quan hệ bạn bè đơn thuần với nàng ta! Chuyện này đã có nhiều vết xe đổ rồi!
"Xin lỗi, quấy rầy rồi..." Cảm nhận được ánh mắt ngày càng mang theo địch ý của Hạ Hân Di, Tô Tiêu Du ý thức được sự vô lý nên muốn rời đi. Nhưng nàng chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại. Nếu thật sự như thế, mình có thể hoàn toàn buông bỏ sao? Hắn là chỗ dựa tinh thần của mình suốt bao năm qua mà. Tô Tiêu Du một tay vuốt ve chiếc vòng tượng trưng cho quá khứ giữa nàng và hắn. Nó giống như một loại ma pháp, luôn làm cho nàng bình tĩnh lại dù đang trong bất kỳ tâm trạng nào. Nhiều năm chinh chiến nơi chiến trường khói lửa, chiếc vòng này cũng có công rất lớn. Vì vậy... Tay Tô Tiêu Du đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ảm đạm như được ánh ban mai chiếu sáng. Chiếc vòng tay như nhiễm ma pháp đột nhiên khơi dậy trong đầu nàng một ý nghĩ vô cùng vô đạo đức. Và cái ý nghĩ không hay vừa xuất hiện, ngay lập tức giống như đốm lửa tà ác, trong nháy mắt bùng cháy lan ra toàn bộ thảo nguyên. Lúc này trong đầu Tô Tiêu Du đã bị cái ý nghĩ tà ác này chiếm lấy.
Tô Tiêu Du nhìn Hạ Hân Di từ đầu đến chân mấy lần. Cô bé này trông rất đơn thuần, không có chút tâm cơ nào. Nàng có thể một đường giết tới vị trí như hiện tại là vì thủ đoạn và tâm cơ của nàng hơn xa cô gái này gấp trăm ngàn lần. Nàng ta bất quá chỉ có thân thể và khuôn mặt ưa nhìn thôi, nhưng mình cũng có khuôn mặt và dáng người như vậy mà. Tô Tiêu Du cảm thấy ý nghĩ của mình ngày càng quá đáng, nhưng lại càng không thể khống chế được. Đạo đức cảm giác là cái gì chứ? Bao năm qua làm việc ở nơi hắc ám đầy máu tanh, nàng gặp phải mỗi chuyện đều không có ranh giới cuối cùng hay đạo đức nào cả. Vì nơi làm việc đã không còn nói đến võ đức thì tình trường càng không cần phải nói cái thứ đạo đức cẩu thả đó. Tô Tiêu Du chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt ảm đạm dần được thay thế bằng sự lạnh lùng. Người đàn ông đó là của nàng, nàng và hắn quen nhau trước. Hiện tại nàng chỉ là muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi, không quản hắn và cô gái trước mắt là bạn bè mập mờ, người yêu hay đã kết hôn, thậm chí hai người đã có con, nàng cũng muốn giành lại những thứ thuộc về mình. Rồi dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho sai lầm mà mình đã phạm phải vào cái buổi sáng mùa đông hai giờ năm đó. Bởi vì một chút lười biếng khi đang mơ màng ngủ, nàng đã không đáp ứng yêu cầu của hắn, không chịu rời giường mua món mì Trùng Khánh mà hắn thích nhất ở cách đó 30 km. Sai lầm đó đã trực tiếp trở thành dây dẫn nổ chia tay bọn họ ngày hôm sau. Đó cũng là điều khiến nàng áy náy, tiếc nuối suốt bao năm qua. Nàng thề! Quãng đời còn lại, chỉ cần hắn muốn, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu. Cho dù trời vừa rạng sáng, chỉ cần hắn muốn, dù ở bờ bên kia đại dương, Tô Tiêu Du cũng sẽ mua vé máy bay đến mua về cho hắn! Yêu một người chính là phải nỗ lực vì người đó, nếu không làm được thì không xứng nói đến chữ yêu! Lúc này, Tô Tiêu Du như trở lại chiến trường quen thuộc, nơi mà người ta ăn thịt nhau mà không nhả xương. Đôi mắt nàng mang theo chiến ý nồng đậm nhìn Hạ Hân Di.
"Thật xin lỗi cô nương, mối nhân duyên này của hai người, Tô Tiêu Du ta sẽ phá tan!" Quyết tâm xong, Tô Tiêu Du như biến thành một người khác, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự tin: "Kỳ thực ta không chỉ là bạn của hắn."
PS: Haizz, ngày thu đã xuống một cách lạ thường, cầu xin mọi người tặng ít quà miễn phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận