Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 541: Ta muốn hắn thi thể

Chương 541: Ta muốn t·h·i t·h·ể hắn.
Chỉ là hắn vừa xuống xe liền bị Tống Vân Hi nhanh chóng lấy mất điện thoại, ném thẳng xuống cống nước bẩn kia rồi...
Kỷ Ôn Ngôn nhanh chóng thu dọn xong một rương hành lý lớn. Sau đó lại đến máy ATM rút mấy vạn tiền mặt, chuẩn bị xong cho lần đi này có lẽ cả đời không trở lại, có trở về cũng là đi đ·ạ·p máy may.
Chỉ là nàng vừa mới định xuất phát thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Tống Vân Hi.
"Video giám sát đã xử lý xong cho ngươi rồi."
Kỷ Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn tin nhắn, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
"Ngươi là ai? Sao phải giúp ta?"
Kỷ Ôn Ngôn không nghĩ ngợi, nhanh chóng nhắn tin trả lời.
"Ta muốn m·á·u và t·h·i t·h·ể hắn."
Tống Vân Hi cũng không hề che giấu, trực tiếp nói ra điều kiện của mình.
Kỷ Ôn Ngôn lập tức bị tin nhắn này dọa cho giật mình...
Nhìn điện thoại rất lâu không dám trả lời...
"Lát nữa bọn chúng sẽ đến nhà ngươi lấy giám sát, ngươi liệu đó mà làm."
Tống Vân Hi thấy Kỷ Ôn Ngôn không trả lời tin nhắn, liền vội vàng nhắn lại một câu, rồi trở lại phòng giám sát. Tạm thời không ai nghi ngờ trong số đó lại có một nội ứng là Tống Vân Hi.
Quả nhiên, Thang Gia Minh dẫn theo một cảnh viên rất nhanh lại chạy đến nhà Kỷ Ôn Ngôn để sao chép một phần video giám sát.
Nhưng Kỷ Ôn Ngôn lấy lý do thời gian lưu trữ không đủ, toàn bộ lịch sử video đều tr·ố·ng rỗng, đuổi thẳng cổ bọn họ đi...
Sau khi tiễn Thang Gia Minh đi, Kỷ Ôn Ngôn không mang theo nhiều đồ để tránh gây chú ý, mượn bóng đêm gọi xe trong đêm chạy về Đồng Lư, Chiết Giang. Đến Đồng Lư, nàng bắt xe đến trấn nhỏ, nơi không có giám sát, mở chiếc Benz E300L đậu ở vùng đất hoang, rồi lái thẳng vào trong thôn.
Vào đến biệt thự, Kỷ Ôn Ngôn cả người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là khi nhìn thấy Lý Uyên vẫn đang ngủ yên tĩnh trên g·i·ư·ờ·n·g từ màn hình máy tính bảng, vẻ mặt Kỷ Ôn Ngôn lập tức lộ ra vẻ hưng phấn và xúc động.
Đến sáng hôm sau, Lý Uyên mơ màng tỉnh lại, tay theo bản năng giật giật về phía bên cạnh.
Lập tức, một cảm giác mềm mại và co giãn kinh người từ đầu ngón tay và lòng bàn tay truyền đến.
Cái tay này hoàn toàn không thể kh·ống c·hế, xúc cảm như muốn làm xương cốt người ta mềm nhũn, Lý Uyên vô thức nắn thêm hai cái.
"Ân ~~"
Ngay khi bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ lạ lẫm...
Đại não của Lý Uyên lập tức tỉnh táo lại từ trạng thái mơ hồ...
Sau đó lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Kỷ Ôn Ngôn chỉ mặc một chiếc áo ngủ ren viền đen, sắc mặt hơi ửng hồng, dính s·á·t vào người hắn đang nằm.
Kỷ Ôn Ngôn nhắm chặt mắt, hàng mi hơi run rẩy, trông như đang ngủ say... Nhưng khuôn mặt ửng đỏ... còn có âm thanh quyến rũ phát ra từ miệng... càng giống như đang mơ một giấc mơ không phù hợp với trẻ em...
Nhìn xuống dưới chút nữa, bàn tay của hắn đang đặt ngay ngắn trên n·g·ự·c vô cùng quyến rũ của Kỷ Ôn Ngôn.
Lý Uyên nhìn thấy trong lòng hiểu ngay, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên... suýt chút nữa thì không nhịn được.
Nhưng cũng phải nói, dáng người của Kỷ Ôn Ngôn, thật là muốn m·ạ·n·g người mà!
Chỉ là Lý Uyên cũng không phải là loại người bị t·inh t·rùng xông lên não không quan tâm đến ai...
Sau khi khó khăn lắm đè nén được tà hỏa trong lòng, Lý Uyên nhanh chóng tìm kiếm trên người Kỷ Ôn Ngôn chìa khóa hay đồ vật gì có thể mở khóa.
Chỉ là Kỷ Ôn Ngôn mặc một chiếc áo ngủ gần như trong suốt, chẳng có đến một chiếc khóa kéo... đừng nói là có đồ có thể mở khóa.
Tìm kiếm một hồi không có kết quả, Lý Uyên cũng chỉ có thể bỏ qua, mà trong quá trình này mặt Kỷ Ôn Ngôn càng thêm ửng hồng... thậm chí cảm giác như máu sắp chảy ra đến nơi. Hai chân cũng vô thức cọ xát vào người Lý Uyên... cả người tựa như một con rắn mỹ nhân đang nhẹ nhàng giãy dụa...
Nhưng có lẽ vì tối qua quá muộn, quá mệt mỏi, cho dù như thế, Kỷ Ôn Ngôn vẫn đang ngủ say... lại ngủ rất ngon. Bị Lý Uyên từ trên xuống dưới s·ờ soạng mấy lần đều không hay biết...
Khôi phục được không ít sức lực, Lý Uyên nhìn mặt Kỷ Ôn Ngôn, đang nghĩ có nên cưỡng ép nàng thả mình không.
Nhưng một người phụ nữ có tâm tư kín đáo như vậy, nếu sợ bị cưỡng ép thì chắc chắn sẽ không ngủ cạnh mình.
Khoảng một tiếng sau, Kỷ Ôn Ngôn mới chậm rãi mơ màng tỉnh lại.
Khi Kỷ Ôn Ngôn mở mắt ra nhìn thấy Lý Uyên đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt ấy thoáng chút sửng sốt...
Đại não đứng máy nửa giây mới phản ứng được.
Sau đó, nàng hoàn toàn không quan tâm mình đã hở hang nhiều chỗ, trực tiếp dang hai tay vươn vai trước mặt Lý Uyên.
Lý Uyên thấy nàng vừa rồi còn mơ màng thì rất đáng yêu... nhưng giây tiếp theo, ánh mắt và tư duy hoàn toàn bị dáng người hoàn mỹ đến muốn m·ạ·n·g người của Kỷ Ôn Ngôn hấp dẫn.
"Thật thoải mái..."
Kỷ Ôn Ngôn vừa vươn vai vừa phát ra một tiếng rên rỉ kỳ quái từ đôi môi đỏ hồng gợi cảm...
"Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của ta trong mấy năm gần đây..."
Lý Uyên lặng lẽ nhìn nàng, ngủ thì có thoải mái thật đấy... bị người s·ờ soạng khắp cả người mà không biết gì... Không đúng... phải là biết... nhưng lại bằng một cách khác...
Kỷ Ôn Ngôn duỗi người xong, liền định co chân ngồi dậy thì giống như cảm thấy có gì đó... cả người đột nhiên khựng lại rồi sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, Kỷ Ôn Ngôn từ từ khép chặt hai chân... Sắc mặt có chút cổ quái nhìn Lý Uyên một cái.
"Ta đi làm điểm tâm, ngươi muốn ăn gì?"
Kỷ Ôn Ngôn nói xong từ từ dịch mình từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g xuống bên g·i·ư·ờ·n·g. Ngữ khí tự nhiên như một đôi vợ chồng già vậy. Chỉ là toàn bộ quá trình đều khép chặt hai chân...
Lý Uyên có chút kỳ quái nhìn nàng từ từ dịch người xuống mép g·i·ư·ờ·n·g, rồi đứng dậy với tư thế rất lạ.
Nghĩ đến phản ứng kịch l·i·ệ·t của nàng khi còn đang ngủ, hắn lập tức đoán được điều gì đó...
"Tùy t·i·ệ·n đi... ta không kén ăn..."
Lý Uyên quay đầu nhìn dấu vết còn lưu lại trên g·i·ư·ờ·n·g, ho khan một tiếng...
Cô nàng này... phản ứng cũng quá lớn...
Mình chỉ sờ soạng người nàng một chút... liền... Tràn lan...
Mặc dù tìm k·i·ế·m thì... cẩn t·h·ậ·n... chỗ có thể giấu đồ đều đã tìm hết...
Nhưng hắn làm vậy là bất đắc dĩ thôi, là để tìm chìa khóa... Tự cứu...
Kỷ Ôn Ngôn đang nóng lòng muốn đi tắm, nghe vậy lập tức xoay người rời khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận