Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 569: Tại cái này có thể làm gì

Theo động tác của Lý Uyên, mặt Trương Duyệt Hân "bá" một tiếng, đỏ ửng cả đến mang tai. Nhất là khi Kỷ Ôn Ngôn và Tống Vân Hi vẫn còn ngủ ở đối diện. Trong lòng Trương Duyệt Hân lập tức nảy lên một cảm giác khác lạ. Từ nhỏ đến lớn được người nhà nâng niu như trứng mỏng, Trương Duyệt Hân đâu có ngờ có ngày mình sẽ trải qua tình cảnh này. Trương Duyệt Hân trực tiếp "vụt" một tiếng ngồi bật dậy. Vốn là y phục đang xộc xệch do ngủ, theo động tác mạnh của nàng trực tiếp lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Hình ảnh đẹp đến nghẹt thở này khiến tim Lý Uyên đập mạnh. Quả nhiên nàng ban ngày đã mặc áo lót ngực. Đồng thời, Kỷ Ôn Ngôn bên cạnh cũng bị tiếng động của Trương Duyệt Hân đánh thức. Cô mơ màng mở mắt, thấy Trương Duyệt Hân quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ bừng, hai chân co lên ngồi ở trên giường. "Các ngươi làm gì vậy?" Trong nháy mắt đại não Kỷ Ôn Ngôn tỉnh táo hoàn toàn, đầy nghi hoặc và cảnh giác nhìn Kỷ Ôn Ngôn, lại nhìn Lý Uyên. Trương Duyệt Hân thấy ánh mắt không thiện cảm của Kỷ Ôn Ngôn, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận. Chẳng lẽ nàng cảm thấy mình là loại người có thể ngay trước mặt người khác... đi làm loại chuyện đó sao?! "Ta đi mua chút đồ ăn." Trương Duyệt Hân lạnh lùng nói với Kỷ Ôn Ngôn một câu, rồi trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng uyển chuyển của Trương Duyệt Hân khuất sau cánh cửa, Lý Uyên quay sang nhìn Kỷ Ôn Ngôn. "Ta muốn đi vệ sinh, ngươi sẽ không còn dùng còng tay thế này chứ?" Lý Uyên lắc lắc cổ tay bị còng chung với Kỷ Ôn Ngôn. Nhưng Kỷ Ôn Ngôn hoàn toàn không có ý muốn mở khóa. "Vừa hay ta cũng muốn đi vệ sinh..." Kỷ Ôn Ngôn nói khiến Lý Uyên hơi ngớ người. Nghe có vẻ cũng hợp lý. Đến khi Lý Uyên và Kỷ Ôn Ngôn từ nhà vệ sinh đi ra, Tống Vân Hi người vô tư nhất cũng đã thức dậy. Tống Vân Hi dụi mắt mơ màng nhìn quanh, phát hiện cả ba người Kỷ Ôn Ngôn đều không ở đây. Tống Vân Hi còn tưởng rằng Kỷ Ôn Ngôn và Trương Duyệt Hân thừa lúc cô ngủ mang Lý Uyên bỏ trốn nên giật mình tỉnh giấc. Cô vội vàng xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày đã chạy vội ra ngoài, thấy Lý Uyên và Kỷ Ôn Ngôn từ phòng vệ sinh bước ra mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô nhìn bàn tay bị còng của hai người họ với ánh mắt kỳ lạ, rồi lại nhìn Lý Uyên và Kỷ Ôn Ngôn vừa cùng nhau vào nhà vệ sinh. Trương Duyệt Hân cũng từ một nhà vệ sinh khác rửa mặt xong và thay quần áo. Thấy Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên vẫn còn bị còng chung, mắt cô tối sầm lại. Nhưng lý do Kỷ Ôn Ngôn còng tay Lý Uyên để phòng hắn trốn rất chính đáng, với lại nàng bây giờ cũng đang bị truy nã nội bộ. "Tôi đi mua đồ ăn." Trương Duyệt Hân sắc mặt có chút khó coi nhìn Kỷ Ôn Ngôn và hai người còn lại, rất tự giác chủ động lên tiếng. Hiện tại Kỷ Ôn Ngôn chắc chắn không thể ra ngoài, còn Tống Vân Hi cũng có nguy cơ bị lộ thân phận. Trương Duyệt Hân vừa bước ra khỏi cửa, vẻ mặt càng thêm u ám. Cô tốn bao công sức mới có thể đưa người ra khỏi vòng vây dày đặc như vậy, sao cảm thấy chẳng được lợi ích gì. Ngược lại cái cô Kỷ Ôn Ngôn kia, 24 tiếng đều dính lấy Lý Uyên. Tiện nghi toàn bị cô ta chiếm hết. Đến khi Trương Duyệt Hân mua đồ ăn về, hầu hết đều là món Lý Uyên thích ăn. Tiện thể cô cũng mua chút hoa quả. Chuối tiêu, nho và quả sổ. Nhìn những loại hoa quả này, Lý Uyên vô thức khẽ nhíu mày. Kỷ Ôn Ngôn thấy Trương Duyệt Hân mua toàn đồ Lý Uyên thích, cũng không nói gì. "Chúng ta không thể cứ mãi ở đây được chứ?" Lúc ăn cơm, Trương Duyệt Hân nhìn chằm chằm vào bàn tay bị còng chung của Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên. "Ở đây cái gì cũng không làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận