Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 145: Lê Mộng Ngưng: Hắn trong lòng ta là cái đối với tình cảm rất một lòng người

Chương 145: Lê Mộng Ngưng: Hắn trong lòng ta là người rất chung tình
Hạ Hân Di cầm điện thoại lên, ấn nút nghe đồng thời khóa máy.
Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng cũng hướng ánh mắt về phía này.
Lý Uyên đã sớm sợ hãi đến run lẩy bẩy cũng đã xoay người đi. . . . .
Căn bản là không dám đối diện với Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng dù chỉ là nửa ánh mắt. . . . .
Mặc dù trong lòng cảm thấy sẽ không có chuyện ly kỳ đến thế.
Nhưng hắn không dám đánh cược!
Lỡ mà thua cuộc, duy nhất một lần gặp ba người bạn gái cũ? ? ?
Bị tại chỗ cắt thành hơn 200 nhát dao cũng không hả giận được ấy chứ. . . . .
Từ Thi Thanh liếc nhìn Hạ Hân Di, ánh mắt rất nhanh liền quay trở lại trên người Tô Tiêu Du.
Người trẻ tuổi như vậy đã được tổng giám đốc Hạ để mắt tới, được đào về làm người cao tầng của tập đoàn, vẫn nên tạo quan hệ tốt một chút thì hơn.
Sau này chỗ liên hệ cũng không ít.
Lê Mộng Ngưng liếc Hạ Hân Di một cái, ánh mắt như có cảm ứng, lặng lẽ dừng lại ở bóng lưng Lý Uyên.
Trong giây lát.
Một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến tim Lê Mộng Ngưng chấn động mạnh.
Cứ như vậy ngơ ngác nhìn Lý Uyên.
Trần Mặc Mặc chú ý thấy thần thái của Lê Mộng Ngưng, trong lòng lập tức hồi hộp.
Quay đầu lại nhìn Lý Uyên đang trốn tránh, không dám gặp ai.
Hôm nay e rằng sắp xảy ra chuyện xấu rồi. . . . .
"Mộng Mộng, đây là Tô tổng, Hạ tổng tốn rất nhiều công sức mới mời được đấy, sau này có khả năng chúng ta là đồng nghiệp."
Từ Thi Thanh kéo tay Lê Mộng Ngưng đang ngẩn người.
Ánh mắt Tô Tiêu Du dừng trên người Lê Mộng Ngưng.
Thấy Lê Mộng Ngưng có vẻ đang nhìn chằm chằm bóng lưng hắn mà ngẩn người, mày lần nữa nhíu lại.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy cơ.
"Chào cô, Tô tổng. . . . ."
Lê Mộng Ngưng hơi không cam lòng quay đầu lại, bắt tay với Tô Tiêu Du.
Liếc nhìn ánh mắt Tô Tiêu Du đang nhìn mình có cảm giác không hiểu nói không nên lời.
Trong lòng Lê Mộng Ngưng cũng đột nhiên sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ. . . . .
Bản năng cảm thấy một mối uy hiếp từ Tô Tiêu Du. . . . .
Trong nháy mắt.
Không khí xung quanh lập tức trở nên vô cùng vi diệu. . . . .
Các cô gái đều cảm nhận được một cảm xúc rất kỳ lạ trên mặt và trong lòng đối phương.
Nhưng hoàn toàn không rõ cảm xúc này đến từ đâu. . .
Chỉ có Hạ Hân Di trong lòng như gương sáng, ánh mắt cảnh giác quét các cô gái một lượt, rồi nghe điện thoại.
"Alo, chị."
"Xảy ra chuyện gì? Sao em gọi cho chị nhiều cuộc thế?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng Hạ Thanh Ninh có chút lo lắng, sốt ruột.
Hạ Hân Di liếc Lý Uyên đang núp trong góc tường, lại nhìn Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Lý Uyên thấy Hạ Hân Di nhìn sang, lập tức nháy mắt ra dấu cho nàng.
"Không sao chị à. . . Để về nhà em nói cho chị, giờ em đang có việc. . . . ."
Hạ Hân Di nói rồi định cùng Lý Uyên đi ra ngoài.
Nhưng hai người còn chưa đi được hai bước.
Trong điện thoại và phía sau đồng thời vang lên tiếng nói vội.
"Các người chờ một chút!"
Tô Tiêu Du thấy Lý Uyên muốn đi, lập tức mở miệng gọi.
"Hân Di, em đang ở đâu đấy? Chị họp xong rồi, giờ qua tìm em."
Không đợi Hạ Hân Di cúp máy, giọng Hạ Thanh Ninh đã vang lên.
"Chị, chị đừng đến. . . . ."
Hạ Hân Di nghe xong thì lập tức hoảng. . . . .
Nếu để chị gái nhìn thấy tình huống này.
Chắc chắn chị sẽ có ấn tượng đầu tiên cực kỳ không tốt về Lý Uyên. . . . .
Dù hai cô gái kia mới tới không có liên quan gì đến Lý Uyên.
Nhưng có Tô Tiêu Du dây dưa một người cũng đủ để chị gái hiểu lầm nhân phẩm của hắn rồi!
"Có phải em có chuyện gì không? Nói cho chị biết em đang ở đâu?"
Hạ Thanh Ninh nghe giọng Hạ Hân Di khẩn trương thì càng thêm lo lắng.
Càng muốn lập tức tới gặp cô. . . . .
"Em có thấy Lý thúc không? Em không nói thì chị gọi điện hỏi Lý thúc."
Hạ Thanh Ninh nói làm Hạ Hân Di trợn tròn mắt. . . .
Cô hoàn toàn không nghĩ ra lý do gì để qua loa cho xong chuyện. . . .
Cô ấp úng đến mức nước mắt sắp rơi xuống. . . .
Cuối cùng ánh mắt mang theo chút khó khăn vô cùng, liếc nhìn Lý Uyên.
"Em ở chỗ Lý thúc đây. . . ."
Hạ Hân Di nhắm mắt lại, trực tiếp liều mình. . . .
Dù sao nếu chị gái không đồng ý, cùng lắm thì cô bỏ nhà trốn đi!
Sau khi cúp máy, Hạ Hân Di đi tới trước mặt Lý Uyên, nhỏ giọng nói một câu.
"Chị em sắp tới rồi."
Lý Uyên thấy vẻ mặt bất an của nàng, đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt an ủi.
Nhưng chính hắn lúc này cũng đang hoảng đến một nhóm. . . .
Tô Tiêu Du đã đi về phía hắn rồi. . . .
"Anh vẫn chưa cho em thông tin liên lạc."
Tô Tiêu Du đứng sau lưng Lý Uyên cách xa hai bước, mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Uyên chỉ cảm thấy sống lưng như mang gai.
Sau lưng còn có hai cô gái có chút khả năng là bạn gái cũ nữa, hắn hoàn toàn không dám đánh cược, không dám quay người lại!
Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng mấy người cũng theo hành động bất ngờ của Tô Tiêu Du nhìn về phía Lý Uyên.
Lý Uyên cứ giấu mình ở trong góc tường, bọn họ hầu như đều bây giờ mới phát hiện ra, trong hiện trường vẫn còn một người như vậy. . . .
Từ Thi Thanh cũng thế, khi nhìn thấy Lý Uyên, nàng phản ứng gần như giống hệt Lê Mộng Ngưng lúc nãy.
Thậm chí người vốn trầm ổn, quả quyết như nàng, lúc này lại bối rối hơn Lê Mộng Ngưng một chút.
Mắt Từ Thi Thanh chăm chú nhìn bóng lưng Lý Uyên, trong lòng không nhịn được mà nhớ lại hình ảnh người đó.
Đến mức Từ Thi Thanh căng thẳng trong nháy mắt mà nắm chặt tay Lê Mộng Ngưng.
Cảm giác vô cùng quen thuộc khiến lòng bàn tay nàng bắt đầu hơi đổ mồ hôi.
"Thi Thi, cậu sao vậy? Không khỏe à?"
Hành động bất ngờ của Từ Thi Thanh, cùng với việc cảm thấy thân thể nàng hơi run rẩy.
Lê Mộng Ngưng không thể không dời mắt từ Lý Uyên sang mặt Từ Thi Thanh.
Nhưng.
Khi Lê Mộng Ngưng phát hiện ánh mắt Từ Thi Thanh đang kinh ngạc nhìn bóng lưng người kia.
Ánh mắt bên trong để lộ ra cảm xúc vô cùng phức tạp, khiến Lê Mộng Ngưng lập tức run lên toàn thân.
Nàng không thể tin được, ánh mắt nhanh chóng liếc qua liếc lại giữa Lý Uyên và Lê Mộng Ngưng mấy lần.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán, khiến tay chân nàng lạnh toát. . . .
Đầu óc như bị nổ một tiếng, trống rỗng. . . . .
Nhưng Lê Mộng Ngưng lập tức lắc đầu, gạt ý nghĩ xuất hiện khó hiểu đó ra khỏi đầu.
Xem ra là mình xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết nhiều quá rồi. . . .
Mà lại nảy ra cái ý nghĩ không hợp lý như vậy. . . . .
Cho dù Từ Thi Thanh nhận ra người kia, thì người kia cũng không thể nào là "hắn" trong lòng mình được. . . . .
Lê Mộng Ngưng nhìn Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc bên cạnh Lý Uyên, rồi nhìn Tô Tiêu Du đang đi về phía hắn, trong lòng thở dài.
"Hắn" trong lòng mình là người rất chung tình. . . .
"Châu Nhuận Phát, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời anh một bữa cơm, nói trực tiếp lời xin lỗi về chuyện năm đó, xem như giải quyết xong một mối bận tâm của mình, tôi không thích nợ ai."
Tô Tiêu Du liếc nhìn Hạ Hân Di, đã đoán được tâm tư nàng, cố ý trong toàn bộ quá trình đều duy trì một khoảng cách nhất định với Lý Uyên.
Vừa có thể lấy được phương thức liên lạc để lần sau gặp mặt, mà lại không làm mình lộ vẻ hạ mình. . . . .
Không phải là kiêng nể Hạ Hân Di, nha đầu ngây thơ như Hạ Hân Di cô ta có thể đối phó mười người. . . .
Binh pháp có câu muốn bắt phải thả. . . .
Cô ta bây giờ muốn đối phó là trái tim Lý Uyên. . . .
Hạ Hân Di đối diện với Tô Tiêu Du, đáy mắt lại bắt đầu tích tụ tức giận. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận