Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 64: Quân địch còn có ba giây đạt đến pháp trường, xin chuẩn bị kỹ lưỡng

Chương 64: Quân địch còn có ba giây đạt đến pháp trường, xin chuẩn bị kỹ lưỡng Trong lòng phiền não, chuẩn bị nghênh đón xử phạt, Lý Uyên nào có tâm trí đâu mà quản đến cái xe BMW kia.
"Có thể là người ta đi cùng đường với mình thôi."
Lý Uyên liếc qua, không nhìn rõ được người ở trong xe.
"Vậy bây giờ chúng ta có về nhà không?"
Hạ Hân Di hai tay ôm lấy cánh tay Lý Uyên. Cả người hận không thể dán chặt lên người hắn.
"Ừ, đi bộ về là được rồi, chỗ ta ở cũng không xa nơi này."
Lúc đầu có thể bắt xe, nhưng hắn vẫn chọn đi bộ. Hy vọng con đường này dẫn đến pháp trường có thể dài thêm một chút, lại dài thêm một chút...
"Dạ." Hạ Hân Di vui vẻ đáp lời. Nàng đã quên mất lần cuối cùng hai người tay trong tay đi dạo phố là hình ảnh như thế nào rồi.
"Lát nữa về nhà, ngươi nhất định phải nghe lời ta vô điều kiện, biết không?"
Lý Uyên liếc nhìn Hạ Hân Di đang dính sát vào mình.
"Ta biết rồi, chàng nói nhiều quá, nô tỳ tuân mệnh mà, hoàng đế bệ hạ."
Hạ Hân Di tựa đầu lên cánh tay Lý Uyên. Thưởng thức thế giới riêng của hai người khi tản bộ.
"Dù có chuyện gì xảy ra, kiên quyết không được động đao động kiếm, biết không?"
"Ơ?" Hạ Hân Di kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Ta đâu có bị bệnh thần kinh mà động đao, yên tâm đi, cho dù nàng hổ cái có hung dữ thế nào thì dù sao nàng cũng đã thu nhận ngươi, ta sẽ không chém nàng."
"..." Ta sợ ngươi chém ta thôi ấy chứ....
"Tóm lại, lát nữa về, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó, ta không bảo ngươi làm gì thì tuyệt đối không được làm, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ..."
Lý Uyên vốn định dọa nàng một chút. Để tránh xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát. Nhưng hắn vừa cúi đầu, ánh mắt liền chạm ngay cặp mắt to ngập nước mang theo chút ủy khuất. Cuối cùng nửa câu dọa dẫm làm sao cũng không thốt lên được. Thôi vậy, dù sao thì mình cũng đã xin lỗi nàng trước đây rồi.
"Không nghe lời chàng thì chàng muốn làm gì? Không cần em sao? Lại muốn đột nhiên biến mất sao? Hay lại muốn bỏ mặc em trên đường rồi để em tự sinh tự diệt?"
Hạ Hân Di càng nói đôi mắt đen nhánh càng dần nổi lên hơi sương. Cái miệng nhỏ hồng hồng ủy khuất cũng xẹp xuống. Từng hạt nước mắt to như hạt đậu sắp rơi xuống đến nơi. Chỉ là đôi tay nàng đang ghì cánh tay Lý Uyên lại càng siết chặt hơn một cách quật cường...
Lý Uyên dù qua lớp áo cũng có thể cảm nhận được cánh tay và nơi ngực Hạ Hân Di dính chặt vào nhau truyền đến một trận co giãn đầy kinh người. Cảm giác đó là cảm giác Hạ Hân Di bị chèn ép.
Lý Uyên nhìn ánh mắt đầy bất an kia. Chậm rãi đưa tay xoa xoa những giọt nước mắt trên mặt nàng.
"Em nói gì vậy, em đâu phải mèo hay chó ta nuôi, sao giờ ta nỡ bỏ rơi em mà không quản."
Nghe giọng nói ôn nhu của Lý Uyên. Nội tâm bất an của Hạ Hân Di thoáng ổn định hơn.
"Chỉ cần chàng không rời xa em, em nguyện làm mèo làm chó chàng nuôi, thức ăn cho mèo cho chó em tự mình kiếm tiền mua."
"Em đã là mèo với chó thì sao mà kiếm tiền được, đi xiếc thú cho người ta xem à?" Lý Uyên không nhịn được bật cười.
"Dù sao em cũng có tiền, ba em về hưu rồi, chị em tiếp nhận công ty nhà, chị ấy đối xử với em cũng tốt, em muốn bao nhiêu chị ấy cũng cho."
Hạ Hân Di quẹt những giọt nước mắt chưa kịp lau khô lên người Lý Uyên. Lại một lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Cho nên sau này chàng không cần phải làm tài xế giao đồ ăn nữa, em sẽ nuôi chàng, nhìn thấy chàng cực khổ như vậy em sẽ đau lòng."
Cảnh ngược tâm thế này. Lưu Tử Diệp vẫn luôn ở phía sau lưng hai người, cách đó không xa, đã vài chục lần hạ quyết tâm muốn quay về. Nhưng cặp chân kia làm sao cũng không nghe đại não sai bảo.
Hạ Hân Di quay đầu liếc nhìn. Thấy chiếc BMW vừa rồi không còn ở phía sau. Dễ dàng thở ra một hơi. Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi...
Từ góc nhìn của người ngoài thì rất dễ dàng hiểu lầm Lưu Tử Diệp là chính cung đang bắt quả tang cặn bã nam ngoại tình.
Trong lúc không hay ba người đã đi đến bên ngoài khu nhà ở hồ sen. Nhìn pháp trường trước mắt. Lý Uyên chưa bao giờ cảm thấy thời gian gần một tiếng đồng hồ này lại trôi nhanh như vậy...
"Phía trước vào tiểu khu là chỗ ta ở." Lý Uyên cùng Hàn Hiểu Hiểu dừng lại ở ngoài khu nhà cũ.
"Nhớ lời ta nói chứ?" Lý Uyên vẻ mặt thành thật nhìn Hạ Hân Di.
Hạ Hân Di cũng nghiêm túc gật đầu. "Nhớ rồi, bất kể thấy gì, bất kể chuyện gì xảy ra, em đều sẽ kiềm chế tính tình mình, nhất định phải nghe lời chàng, có thể động khẩu không được động thủ."
"Ừ, ngoan." Lý Uyên thỏa mãn xoa đầu Hạ Hân Di. Trong lòng vẫn còn một chút lo lắng.
"Em chờ ta một chút." Hạ Hân Di liếc mắt nhìn tiệm trái cây đối diện khu nhà ở. "Em đi mua ít hoa quả."
Mặc dù người nàng muốn đến viếng thăm là tình địch đối thủ một mất một còn. Nhưng lễ nghĩa nên có vẫn không thể thiếu. Nếu không sẽ làm mất phong độ của nàng. Chuyện tình địch gặp mặt như thế này. Ai nóng giận trước mất phong độ trước mặt Lý Uyên, người đó sẽ thua một chiêu.
Lý Uyên cùng Hạ Hân Di hai người đi vào tiệm trái cây đối diện. Ông chủ trung niên hơn bốn mươi tuổi vừa nhìn thấy Hạ Hân Di mỹ nữ liền sáng mắt. Sau khi nhìn thấy Lý Uyên thì lông mày liền cau lại ngay. Hàn Hiểu Hiểu cũng là một đại mỹ nữ khó kiếm mà lại còn thường đến mua trái cây, ông ta chắc chắn là nhận ra. Thêm nữa, Lý Uyên gần đây thường hay thân mật với Hàn Hiểu Hiểu, ông ta cũng quen mặt rồi.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của ông chủ tiệm trái cây. Mặt dày như Lý Uyên cũng không cảm thấy quá xấu hổ. Hắn có dự cảm, về sau chuyện thế này có lẽ sẽ còn xảy ra. Lần nào cũng xấu hổ xã tử thì cái mạng hắn không đáng giá như vậy mất.
"Hổ cái thích ăn trái cây gì?" Hạ Hân Di đang chọn trái cây, quay đầu lại hỏi Lý Uyên.
"Nho, mãng cầu với chuối tiêu." Khóe mắt Lý Uyên giật giật. Suy nghĩ một chút thì mỗi lần Hàn Hiểu Hiểu trở về mua trái cây không cần nghĩ ngợi đáp.
"Thế thì chẳng phải toàn là những loại trái cây chàng thích ăn sao?" Hạ Hân Di chớp chớp mắt, đột nhiên đoán được điều gì đó. Cúi đầu chọn một trái sầu riêng cùng chút trái cây khác. "Được rồi."
Mua xong trái cây Hạ Hân Di lại rất tự nhiên kéo cánh tay Lý Uyên. Ông chủ tiệm trái cây lúc đầu tưởng hai người họ là cặp cặn bã nam cắm sừng người khác. Nhưng bộ dáng bình tĩnh của Lý Uyên khiến ông ta ngây người. Có tên cặn bã nào bị người quen bắt quả tang mà còn bình tĩnh như vậy không? "Chẳng lẽ lại là anh em?"
Bất quá ngay sau khi Lý Uyên cùng Hạ Hân Di vừa rời đi. Thì ngay sau đó lại một đại mỹ nữ tiến vào cửa hàng. Nhìn người đẹp có khí chất lạnh lùng này, ông chủ tiệm trái cây kinh ngạc đồng thời trong lòng vừa ngạc nhiên vừa lẩm bẩm. Mỹ nữ đẳng cấp như Hàn Hiểu Hiểu nửa đời người ông ta cũng chỉ gặp được một người. Sao hôm nay tình hình lại kỳ lạ vậy? Mấy mỹ nữ mà bình thường không bao giờ gặp này chẳng lẽ giờ đi đầy đường phố hết rồi sao?! Trong tích tắc lại đột nhiên như vậy mà xuất hiện hai người liên tiếp.
Lưu Tử Diệp liếc mắt nhìn những trái cây đủ màu sắc. "Ông chủ, giúp tôi cân một chút nho, mãng cầu và chuối tiêu."
Chọn mấy loại trái cây này, cơ hồ không cần phải suy nghĩ gì. Cứ như đã khắc vào trong bản năng vậy.
"Sao ta cảm thấy ngươi còn khẩn trương hơn ta."
Sau khi vào trong khu dân cư. Hạ Hân Di cảm giác rõ ràng người Lý Uyên đã bắt đầu căng thẳng.
"Lát nữa ngươi tuyệt đối đừng có mà thuận miệng gọi cọp cái cọp cái nữa, biết chưa?"
"Dạ, được, em nghe chàng hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận