Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 499: Nhà ta bảo bối tôn nữ nhi rất nghe lời

Chương 499: Bé cưng cháu gái nhà ta rất nghe lời Hàn Hiểu Hiểu cũng chú ý tới phía s·á·t vách, ngẩng mắt nhìn lại cũng lập tức bị kinh diễm. Tần Mặc Diễm liếc mắt cũng thấy người phụ nữ kia, nhưng nàng không để ý đến bất cứ điều gì, cũng không nhìn người kia lấy một lần. Hàn Hiểu Hiểu thu lại ánh mắt, con mắt liền hướng về phía Lý Uyên trong thang máy nhìn lướt qua. Hiện tại nàng đã có phản ứng bản năng rồi. Ánh mắt đó khiến Lý Uyên thấy mà trong lòng có cảm giác như bị ai bắn tỉa vậy. Vì thang máy sắp đóng cửa hoặc vì lý do gì đó khác, Hàn Hiểu Hiểu không nói gì.
"Vừa nãy ngươi thấy cái gì? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?"
Cửa thang máy đóng lại, Lý Uyên không nhịn được hỏi một câu.
"Không có gì."
Hàn Hiểu Hiểu lạnh lùng khác thường, vẻ mặt cũng hơi khó coi. Điều đó làm Lý Uyên không hiểu chuyện gì. Mình đâu có chọc giận nàng đâu. Bốn người tìm một phòng nghỉ, cứ vậy ngồi vào ăn cơm trưa. Lý Tuấn Anh đã sớm chuẩn bị cơm hộp cho mấy người Lý Uyên. Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại nơm nớp lo sợ đợi thêm hơn một giờ nữa, chính xác hơn thì Hàn Hiểu Hiểu một mình lo lắng bất an. Tần Mặc Diễm từ lúc ngồi xuống vẫn như người máy, không thể nào nhìn ra nàng có cảm xúc gì. Tống Vân Hi thì nhìn như thể ước gì Lý Uyên c·hết sớm đi, để nàng vui vẻ đem hắn làm thành tiêu bản cơ thể người. Lý Uyên biết rõ bây giờ mình còn có nhiều năm để sống, nên càng không hoảng sợ. Cho đến khoảng một giờ trưa, Tống Vân Hi nhận được điện thoại của Tống Lập Nhân, mấy người mới quay lại tầng cao nhất.
Trong phòng họp, một đám Đại Ngưu lâm sàng vây quanh Lý Uyên, xem báo cáo kiểm tra mà mắt muốn trợn ngược lên. Thấy Lý Uyên bước vào, bọn họ liền vội bỏ những đơn kiểm tra và phim sang một bên, mắt lóe tinh quang vây lấy Lý Uyên.
"Tiểu tử, để chúng ta kiểm tra thân thể cho ngươi."
Sau khi vây quanh Lý Uyên xoay một vòng, một đám lão đầu lôi Lý Uyên về phía trước. Sau đó những đôi tay thô ráp cứ đè tới nhấn tới trên người Lý Uyên. Ai nấy trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn tột độ. Cảnh tượng này trông giống một đám ông già có sở thích đặc biệt vậy. Thấy thế Tần Mặc Diễm cũng không khỏi giật giật mí mắt. Một đám người sờ chỗ này, ấn chỗ kia, thỉnh thoảng hỏi Lý Uyên có thấy khó chịu ở đâu không. Cho đến khi cả người Lý Uyên bị sờ nắn gần như mấy lần, cũng không có một chút cảm giác d·ị t·h·ư·ờ·n·g nào. Một đám Đại Ngưu lâm sàng về ung bướu chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lý Uyên, kinh ngạc đến không thốt nên lời. Thấy không khí có chút vi diệu, Tần Mặc Diễm lặng lẽ tiến gần Lý Uyên hơn một chút.
"Tiểu huynh đệ, mấy năm qua ngươi điều trị ở bệnh viện nào vậy?"
Lão Trương gầy gò lúc trước nhìn Lý Uyên bằng ánh mắt sáng quắc.
"Tôi không điều trị ở bệnh viện nào cả."
Lý Uyên đáp.
"Vậy đã từng uống thuốc gì?"
"Không có."
"Từng gặp thầy tr·u·ng y nào?"
"Không có..."
Trong phòng họp bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.
"Tiểu Tống, cho ta đưa hắn về kinh thành đi, điều kiện phòng thí nghiệm ở chỗ các ngươi không bằng Bắc Kinh, ta muốn nghiên cứu sâu hơn về các tổ chức ung bướu của hắn."
Lão đầu gầy gò nhìn Tống Lập Nhân.
"Tôi thì ngược lại không có ý kiến, thiết bị của chỗ tôi thực sự không bằng chỗ ông."
Tống Lập Nhân vừa dứt lời, lão Trương như nhớ ra điều gì, ánh mắt lập tức hướng về phía Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu. Hiển nhiên, trải qua sự việc vừa rồi, ông ta biết hai cô bé này mới là người có quyền quyết định. Nhưng lại không hề có ý định trưng cầu ý kiến của Lý Uyên. Lý Uyên không nhịn được liếc mắt. Vì họ cho rằng mình sắp c·hết rồi nên ngay cả quyền quyết định với cơ thể mình cũng không có sao?
"Không được."
Tần Mặc Diễm nghe xong liền lập tức từ chối. Kinh thành là nơi phức tạp hơn Ma Đô rất nhiều, ở Ma Đô nàng tự tin có thể bảo vệ được Lý Uyên. Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều bạn gái cũ, các mối quan hệ xã hội lẫn chính giới đều không hề đơn giản. Nhưng nếu đi kinh thành, lỡ có ai nảy sinh ý đồ xấu với Lý Uyên, tình hình có thể không còn trong tầm kiểm soát của bọn họ nữa. Ở Bắc Kinh không biết quan nhỏ là gì. Kinh thành là trung tâm quyền lực của cả nước, bộ máy chính phủ khổng lồ, mối quan hệ chồng chéo phức tạp vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Các mối quan hệ này của bọn họ ở Ma Đô có thể phát huy tác dụng, nhưng nếu đến kinh thành thì chỉ như đá ném xuống biển rộng, chỉ có thể tạo nên một chút bọt nước mà thôi.
"Đúng, trước khi quyết định phương án điều trị thì chúng ta cũng sẽ không đi."
Hàn Hiểu Hiểu cũng lập tức phụ họa.
"Đúng, anh ấy chỉ có thể điều trị ở bệnh viện chúng ta, không thể đến bệnh viện khác."
Ngoài dự kiến, Tống Vân Hi cũng mở miệng đứng về phe Tần Mặc Diễm. Sở dĩ Tống Vân Hi nói vậy là vì sợ Lý Uyên bị người khác bắt đi làm tiêu bản cơ thể người. Thái độ ba người rất kiên quyết, không thèm trưng cầu ý kiến của Tống Lập Nhân, không để ai có cơ hội thương lượng. Trong khoảnh khắc, lão Trương lộ vẻ khó xử. Nhưng lão Trương vẫn rất không cam tâm. Không phải là vì muốn bản thân thành danh hay tiến thêm một bước mà là vì phát hiện ra một bí ẩn nhưng lại không thể tự tay mở ra nó, điều này làm lão khó chịu vô cùng. Đây là căn bệnh chung của những người có tính tò mò cao. Và sự tò mò mãnh liệt cũng là một trong những điều kiện cần thiết để một người làm việc ở một ngành nghề đến đỉnh cao.
Tống Lập Nhân cũng giống như vậy, nên ông rất đồng ý cho Lý Uyên đến Bắc Kinh, ngoài việc thỏa mãn tính tò mò của bản thân, có lẽ sẽ có cơ hội khám phá ra một góc bí mật của t·h·ư u·ng, đó chính là phúc lợi cho toàn nhân loại.
"Tiểu Tống à, một cháu gái và một cháu ngoại gái của ông đều bênh người ngoài quá đáng vậy, ông không quản chúng à?"
Lão Trương thấy Tần Mặc Diễm và những người khác nhất quyết không chịu, trong lòng khó chịu, liền lập tức chĩa mũi dùi vào Tống Lập Nhân. Tống Lập Nhân nhìn Tống Vân Hi, rồi nhìn Tần Mặc Diễm, thấy cả hai người này đều hoàn toàn không thể lay chuyển được. Tống Vân Hi suýt chút nữa vì gã đàn ông này mà trở thành t·ội p·h·ạm g·iết người, ông làm sao dám nói gì. Còn Tần Mặc Diễm thì ông đã mấy chục năm không gặp. Trông thì hung dữ hơn cả Tống Vân Hi. Làm sao mà quản nổi.
"Bọn nhỏ lớn rồi có ý kiến riêng, ai, muốn quản cũng không quản được nữa rồi. Cháu gái xinh đẹp của ông có khi nào cũng bị người ta b·ắt c·óc một ngày cũng nên."
Tống Lập Nhân giơ tay biểu thị bất lực, nghĩ đến việc Tống Vân Hi có thể đã vì người đàn ông này mà ra tay, trong lòng liền cảm thấy bất lực. Tất nhiên, ông tiện thể phản công một cái.
"Bé cưng cháu gái nhà ta từ nhỏ đã rất nghe lời, ta bảo một là một ta bảo hai là hai, rất thân với ta đó nha, trước giờ không hề phản đối ta, đâu giống..."
Lão Trương liếc Tần Mặc Diễm và Tống Vân Hi, vẫn là nghẹn câu cuối cùng về. Chỉ là khi lão Trương nói đến cháu gái mình, trong đầu Hàn Hiểu Hiểu lại không tự chủ nghĩ đến người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp buổi sáng đã nhìn thấy ở cửa thang máy. Sau đó, ánh mắt lại không hiểu sao liếc nhìn Lý Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận