Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 151: Hạ Hân Di bị Tô Tiêu Du lên lớp, nghe nói có người đang khi dễ muội muội ta?

Chương 151: Hạ Hân Di bị Tô Tiêu Du lên lớp, nghe nói có người đang k·h·i· ·d·ễ muội muội ta?
Trước đó, tại Hàn Hiểu Hiểu các nàng trước mặt một mực đều ở thế yếu, thường x·u·y·ê·n bị tức, Hạ Hân Di trong nháy mắt này, đột nhiên đã tìm được tự tin...
Nguyên lai nắn quả hồng mềm cảm giác, vẫn rất tốt...
Chỉ là không đợi Hạ Hân Di cao hứng quá lâu, Tô Tiêu Du lạnh lùng âm thanh bên tai nàng vang lên.
Tô Tiêu Du mặc dù sắc mặt nhìn băng lãnh, nhưng trong lòng thực tế rất bình tĩnh.
Hắn dùng giả danh để l·ừ·a gạt mình, chuyện này có trọng yếu không?
Đương nhiên rất trọng yếu!
Nhưng là nàng hiện tại không có thời gian đi suy nghĩ chuyện này.
Quan trọng hơn là, không quản p·h·át sinh chuyện gì, cho dù ngày mai là tận thế, nàng cũng rất x·á·c định, nội tâm mình chỉ muốn có hắn, mục tiêu của mình cũng chỉ có hắn!
Những cái khác nàng đều có thể tạm thời không quan tâm.
Đương nhiên, chờ c·ướp được hắn vào trong tay mình, tự nhiên sẽ có biện p·h·áp xả cơn giận này!
Ví dụ như, lão t·ử Thục Đạo sơn!
"Cho nên, hắn là một tên l·ừ·a đ·ảo tình cảm từ đầu đến đuôi, hơn nữa còn trước sau l·ừ·a gạt mấy người, đúng không?"
Lời Tô Tiêu Du nói mặc dù hướng về Hạ Hân Di, nhưng ánh mắt lại nhìn Từ t·h·i Thanh cùng Lê Mộng Ngưng.
Vừa rồi Hạ Hân Di không dám nói ra lời này, nàng liền thừa cơ dội dầu vào lửa, tiếp tục gây ra đả k·í·c·h trí m·ạ·n·g với Từ t·h·i Thanh cùng Lê Mộng Ngưng vốn đang chịu áp lực lớn.
"À, không đúng, hắn không chỉ l·ừ·a gạt tình cảm, còn l·ừ·a gạt cả tiền bạc đúng không?"
Lời Tô Tiêu Du nói khiến thân thể Từ t·h·i Thanh và Lê Mộng Ngưng khẽ r·u·n lên.
Hai người đồng loạt nhớ lại khoảng thời gian cùng Lý Uyên.
Có thể nói bọn họ gặp nhau giống như một bộ phim thần tượng đầy chất thơ khiến người rung động, trầm luân, không thể tự kiềm chế.
Đến khi x·á·c định quan hệ chưa được mấy ngày, các nàng đã không giữ lại chút nào mà dâng hết tất cả cho hắn.
Tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên, không có chút khó chịu nào.
Đồng thời, mọi chi tiêu, tiền thuê nhà, mua sắm, vân vân đều là do các nàng bỏ tiền ra...
Mặc dù các nàng hoàn toàn không ngại việc Lý Uyên dùng tiền, hay nói đúng hơn, tiền của các nàng lúc ấy chính là để cho Lý Uyên tiêu.
Nhưng nghĩ đến việc cuối cùng hắn đột ngột nói chia tay rồi đột nhiên biến m·ấ·t không một dấu vết, cùng với những lời vừa rồi Tô Tiêu Du nói.
Càng chứng tỏ rằng hắn là một tên đại l·ừ·a gạt t·iền t·ì·n·h á·i từ đầu đến cuối!
Lê Mộng Ngưng lúc này đã ngừng khóc, trong ánh mắt ngượng ngùng lộ ra vẻ thất lạc và thất vọng.
Từ t·h·i Thanh cũng thế, nàng đang hoang mang.
Nàng vừa còn nghĩ nếu như Lê Mộng Ngưng có thể từ bỏ hắn, mình có lẽ vẫn còn tia cơ hội chủ động tranh thủ một lần.
Nhưng bây giờ, hắn lại là một tên lường gạt...
Tô Tiêu Du nhìn thấy biểu hiện và thần sắc của Từ t·h·i Thanh cùng Lê Mộng Ngưng, trong lòng phi thường hài lòng.
Chỉ dựa trên phản ứng này, nàng không dám chắc hai người có triệt để từ bỏ hay không.
Bất quá nàng cũng không chọn tiếp tục thêm mồi lửa.
Vừa rồi, mình nói những lời này đều thuận th·e·o cái miệng của cô nàng ngây thơ kia nói theo.
Coi như lời mình nói sẽ khiến hắn phản cảm, thì cô nàng kia cũng không thoát được, phải thay mình gánh tội.
Tiêu chuẩn vừa đúng, t·h·iếu một phần thì không đạt được hiệu quả đả thương đ·ị·c·h.
Nói nhiều hơn chỉ sẽ khiến hắn phản cảm với mình, sẽ phản tác dụng hoàn toàn.
Chỉ vì muốn đá văng Từ t·h·i Thanh cùng Lê Mộng Ngưng đi thì cũng không đáng.
Nếu như chính mình vừa lên liền cùng các nàng ba người đ·á·n·h nhau c·hết s·ố·n·g, lưỡng bại câu thương, thì đừng quên vẫn còn một con hoàng tước đang chờ phía sau.
Tô Tiêu Du ánh mắt rơi vào Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc vẫn giữ bộ dạng hơi căng thẳng nhưng lại vô h·ạ·i.
Có điều, ngay giây sau.
Hạ Hân Di đột nhiên bùng nổ.
Sắc mặt cô đột nhiên trở nên dữ tợn, trừng mắt nhìn Tô Tiêu Du, vẻ giận dữ như muốn ăn t·h·ị·t sống nàng ta.
"Hắn không phải l·ừ·a đ·ảo, hắn không l·ừ·a gạt tiền sắc, càng không có l·ừ·a gạt tình cảm!"
Hạ Hân Di nghe Tô Tiêu Du trơ trẽn như vậy sỉ nhục người mình nâng niu trong lòng bàn tay sợ vỡ, cả người như muốn nổ tung lên.
"Ngươi dám nói xấu hắn một câu nữa, ta sẽ sai người quẳng ngươi ra khỏi c·ô·ng ty."
Không những trời sinh đã hộ thực, mà còn cực kỳ bao che, cô không cho phép ai nói xấu người của mình như vậy!
Lúc này, cô đã rút điện thoại định gọi bảo vệ lên.
Tô Tiêu Du thấy tình huống bất ngờ này, cũng sửng sốt.
"Hân Di cô nương, ta nghĩ chắc cô đã hiểu lầm rồi, ta chỉ đang nói những gì cô nghĩ mà thôi, cô đâu cần phải thẹn quá hóa giận như vậy chứ?"
Tô Tiêu Du kịp phản ứng lại, sắc mặt không mấy vui vẻ nhìn Hạ Hân Di.
Là thượng kh·á·ch đến đâu cũng được tôn trọng, đây là lần đầu nàng bị người ta chỉ vào mặt đòi ném ra ngoài.
"Huống hồ, cô hoàn toàn có thể tự tin hơn một chút, cho dù chúng ta có từng có gì với hắn, thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi, đúng không? Cô đâu cần bắt chúng ta trút giận lên người, làm người ta tức giận đến k·h·ó·c, thì có vẻ hơi hẹp hòi đó..."
Có chút tức giận, Tô Tiêu Du nhìn Hạ Hân Di mở miệng thì lời nào lời nấy đều sắc nhọn, câu nào câu nấy cũng làm đau lòng người khác.
Không một lời tục tĩu, nhưng trực tiếp đâm vào chỗ đau của Hạ Hân Di.
Hắn đã từng có quá khứ với những người trước mặt...
Ánh mắt Hạ Hân Di ảm đạm đi.
Lý Uyên thấy sự đấu đá ngầm giữa Tô Tiêu Du và Hạ Hân Di đột nhiên leo lên cấp độ, dường như sắp s·á·p ·c·h·iế·n, anh lập tức kéo Hạ Hân Di ra sau lưng, hai tay che chắn cô lại.
Tô Tiêu Du thấy thế, mặt hơi c·ứ·n·g lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Nhìn hành động của hắn, Tô Tiêu Du đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Mình quá thông minh thì lại bị thông minh l·à·m h·ạ·i, một mực xem những cô gái trước mắt là đối thủ, nhưng lại bỏ qua người quan trọng nhất là hắn.
Là người quá quen với việc h·ù·n·g h·ổ d·ọ·a dẫm đối thủ, nàng lập tức thu hồi toàn thân khí thế, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Uyên.
Đàn ông trời sinh mang ý muốn bảo vệ, nên bọn họ luôn có tình cảm đặc biệt với những người phụ nữ yếu đuối hơn mình.
Vừa rồi, để cho cô gái kia yếu thế quả thực là quá ngốc.
"Nếu cái tên Châu Nhuận p·h·át đó là giả, vậy thì tôi có thể biết tên thật của anh không?"
Tô Tiêu Du nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, giọng hơi trầm thấp, ngữ khí mang một chút u oán.
Sắc mặt cô cũng vì thế mà ảm đạm đi.
Nhưng Lý Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Hân Di đã tức giận bừng bừng lên tiếng.
"Mới vừa không phải cô nói anh ấy là l·ừ·a đ·ảo sao? Dựa vào cái gì mà cô phải nói chuyện với anh ấy?"
Mắt Hạ Hân Di trừng trừng nhìn Tô Tiêu Du, một bộ dạng không dễ gì bỏ qua ý định.
"Nếu cô còn tiếp tục làm phiền chúng tôi, thì mời cô bây giờ rời khỏi đây, nơi này không hoan nghênh cô."
Tự biết có thể không phải là đối thủ của Tô Tiêu Du, Hạ Hân Di hơi đảo mắt một chút, liền trực tiếp mở quyền hạn.
"Cô đang dùng thân phận nhân viên c·ô·ng ty để đuổi tôi đi sao?"
Tô Tiêu Du nhìn Hạ Hân Di đang chắn trước mặt Lý Uyên, nhướng mày.
"Sợ rằng người nào đi còn chưa chắc đâu? Cô nghĩ sao Hân Di cô nương?"
Nàng là người mà người ta đã bỏ một khoản tiền lớn ra mời về làm phó tổng tương lai, ai có thể đuổi được nàng đi?
"Hình như ta vừa nghe có người đang k·h·i· ·d·ễ muội muội của ta."
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía hành lang.
Ps: Cầu miễn phí lễ vật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận