Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 427: Hàn Hiểu Hiểu Hạ Hân Di tạm thời liên minh

"Chương 427: Hàn Hiểu Hiểu Hạ Hân Di tạm thời liên minh “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?” Hứa Niệm Niệm lập tức đưa bàn tay nhỏ xíu ra lau nước mắt cho Lâm Tư Vi.
Thế nhưng nước mắt của Lâm Tư Vi càng lau càng nhiều, cuối cùng Hứa Niệm Niệm hoảng sợ cả lên.
Lý Uyên nghe thấy tiếng của Hứa Niệm Niệm, quay đầu liếc nhìn bóng lưng đang rời đi của Lâm Tư Vi.
Ngẩn người mất nửa giây, liền đưa chén trong tay cho Hạ Hân Di.
“Hân Di, em cho Hiểu Hiểu ăn hết chỗ cháo này đi.” Nói xong, Lý Uyên liền ba chân bốn cẳng đuổi theo Lâm Tư Vi.
Hạ Hân Di cầm lấy chén nhìn Hàn Hiểu Hiểu, vừa múc một muỗng chuẩn bị đút cho Hàn Hiểu Hiểu thì.
Hàn Hiểu Hiểu liền lườm nàng một cái, tự mình cầm lấy chén từ tay Hạ Hân Di.
“Cô không sao chứ?” Hạ Hân Di kinh ngạc nhìn Hàn Hiểu Hiểu, thấy tinh thần cô ấy đang dần hồi phục.
“Không sao, vừa nãy là do không thở được thôi…” Hàn Hiểu Hiểu bình tĩnh uống cháo.
“Cắt, còn tưởng cô cảnh sát hình sự lợi hại bao nhiêu, thấy một đứa trẻ con thôi cũng đã bị dọa thành thế này.” Hạ Hân Di thấy sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu dần hồi phục, lập tức mở chế độ châm chọc.
“Dù là nàng…nàng là con gái của hắn…thì nàng cũng thật đáng yêu…” Hạ Hân Di nói xong câu cuối, chính mình cũng cảm thấy có chút bất lực.
Tiểu nữ hài này đột nhiên xuất hiện, nàng cũng cảm nhận được một mối nguy cơ lớn chưa từng có trước đây.
Chỉ là không ngờ, Hàn Hiểu Hiểu lại bị dọa ngất đi như thế.
“Cô không hiểu gì hết.” Hàn Hiểu Hiểu liếc nàng một cái, đáp lời.
Còn hai tháng rưỡi nữa, nếu như mình không mang thai thì, bé gái kia sẽ là dòng máu duy nhất của Lý Uyên.
Chuyện này sao có thể khiến nàng cam tâm?
“Vậy cô muốn làm gì?” Hạ Hân Di nhìn Hàn Hiểu Hiểu vẻ mặt nặng trĩu tâm sự, khiến nàng trong phút chốc cảm thấy rất áp lực.
Đột nhiên cảm giác có phải mình nên xóa bỏ hiềm khích trước đây với Hàn Hiểu Hiểu, liên thủ đối phó hai mẹ con kia.
Hàn Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Hạ Hân Di, cảm giác nguy cơ quá lớn khiến Hạ Hân Di trước mắt bỗng trở nên dễ nhìn.
“Lát nữa khi nàng ta đến, ta sẽ cố ý làm rơi ảnh cưới xuống đất, cô hãy nhặt lên.” Hàn Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua tấm ảnh cưới bên cạnh, trong lòng đã có chủ ý.
“Được.” Hạ Hân Di nghĩ ngợi một chút, lần đầu tiên đối với Hàn Hiểu Hiểu không những không vô não phản đối.
Mà còn khen hay.
Hàn Hiểu Hiểu thấy Hạ Hân Di đồng ý làm rất dứt khoát.
Lập tức vui mừng nhìn Hạ Hân Di.
Con ngốc này trong thời điểm mấu chốt vẫn rất có tác dụng.
Không giống Trần Mặc Mặc nha đầu kia.
Thời điểm then chốt không những như xe bị tuột xích.
Mà còn có thể trực tiếp p·h·ản b·ộ·i.
Một bên Tô Dạng thấy hai người mưu đồ bí mật bộ dạng.
Trực tiếp tại chỗ liền ngây người.
Đây…đây là truyền thuyết tranh giành tình cảm sao?
Không chỉ có Tô Dạng ngốc cả người.
Mà còn đổi mới cả tam quan của người xung quanh.
Trầm Thông nhìn Hạ Hân Di cùng người phụ nữ khác tranh giành tình nhân thì đã nhanh điên rồi.
Hắn nghĩ rằng nữ thần cũng sẽ yêu đương não, những người yêu đương não đều không có giới hạn.
Nhưng chưa từng nghĩ tới nàng có thể không có giới hạn đến mức độ này.
Thay góc độ khác, nếu để hắn cùng vài người đàn ông cùng theo đuổi một nữ thần.
Thì cho dù g·iết hắn, hắn cũng không chấp nhận được!
Đây không phải là không có giới hạn.
Đây là không có nhân cách!
“Huynh đệ, nghĩ thoáng một chút đi.” Bên cạnh Cao Văn Khang đột nhiên vỗ vai Trầm Thông.
Nhìn Trầm Thông bộ dạng suy sụp.
Cao Văn Khang sinh ra một tia đồng bệnh tương liên cô tịch cảm giác.
Chỉ là tuy rằng hiện tại hắn cũng rất khó chịu, nhưng dù sao Tô Dạng còn chưa đến mức không chịu nổi như Hạ Hân Di.
Nói không chừng Tô Dạng sẽ sớm nhìn rõ tên rác rưởi kia, rồi quyết đoán rời đi.
“Mẹ ơi, chúng ta không cần ba nữa sao?” Lâm Tư Vi đi nhanh đến cửa khách sạn, Hứa Niệm Niệm đột nhiên quay đầu nhìn lại, sau đó có chút lo âu hỏi Lâm Tư Vi.
Bước chân Lâm Tư Vi khựng lại, sau đó liếc nhìn Hứa Niệm Niệm.
“Sau này mẹ chỉ có con.” Lâm Tư Vi nhìn Hứa Niệm Niệm vẻ mặt mờ mịt, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống lạch cạch.
Hứa Niệm Niệm thấy Lâm Tư Vi khóc buồn bã, tuy rằng không hiểu chuyện gì.
Nhưng hai giây sau, miệng Hứa Niệm Niệm mếu xệ xuống, cũng khóc theo.
Thậm chí còn khóc thương tâm hơn cả Lâm Tư Vi.
Đợi Lý Uyên đuổi đến, nhìn thấy một lớn một nhỏ hai người ôm nhau khóc thành một đống.
Lý Uyên lập tức đau đầu không thôi.
Lực sát thương này thật sự quá mạnh.
Chỉ sợ không ai có thể chịu được.
“Niệm Niệm đừng khóc, mẹ về nhà sẽ làm đồ ăn ngon, lần sau nếu thấy ba thì đừng nói gì cả, đừng quấy rầy hắn, biết không?” Lâm Tư Vi đưa tay lau nước mắt trên mặt Hứa Niệm Niệm, vừa chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì, phía sau lại đột nhiên truyền đến một âm thanh.
“Các người còn chưa ăn cơm sao?” Lâm Tư Vi vừa nghe thấy giọng Lý Uyên, toàn thân lập tức run lên.
Nhưng nàng không quay người lại, mà ôm Hứa Niệm Niệm như chạy nạn, nhanh chóng đi ra ngoài khách sạn.
Lý Uyên lập tức tiến lên mấy bước trực tiếp vượt lên trước mặt Lâm Tư Vi, ngăn hai người lại.
Lý Uyên nhìn Hứa Niệm Niệm một chút, rồi lại nhìn Lâm Tư Vi.
Lâm Tư Vi lập tức cúi đầu xuống, thủy chung không hề ngẩng đầu nhìn Lý Uyên dù chỉ một lần.
Mấy năm qua, nàng đã ảo tưởng vô số lần phân cảnh gặp lại, nhưng không ngờ khi gặp lại lại thành ra thế này.
Đến khi nhìn thấy Hàn Hiểu Hiểu, nàng mới đột nhiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng không nên lỗ mãng như vậy.
Có thể nàng cũng không ngờ Lý Uyên sẽ bỏ mặc người khác mà đuổi theo.
Trong đầu Lâm Tư Vi giờ phút này loạn như mớ bòng bong, ngoài việc muốn giữ khoảng cách với Lý Uyên, căn bản không biết mình nên làm gì.
Hứa Niệm Niệm thì ngược lại, trên mặt còn dính nước mắt, đôi mắt to mong chờ nhưng lại sợ hãi nhìn chằm chằm vào mặt Lý Uyên.
“Niệm Niệm còn nhớ ta không?” Lý Uyên thấy Lâm Tư Vi không nói lời nào, đưa tay lau nước mắt trên mặt Hứa Niệm Niệm, dịu dàng hỏi.
Hứa Niệm Niệm lập tức gật đầu thật mạnh, nhưng nhìn Lâm Tư Vi một cái thì lập tức nhớ lại vừa nãy Lâm Tư Vi bảo cô bé không được nói chuyện với Lý Uyên.
Vừa muốn mở miệng nói thì liền lấy hai tay che miệng lại.
“Niệm Niệm cùng mẹ đã ăn cơm trưa chưa?” Lý Uyên thấy Hứa Niệm Niệm bộ dạng đáng thương ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng nổi lên một trận sóng gió, không nhịn được muốn đi xoa mặt Hứa Niệm Niệm.
Hứa Niệm Niệm nghe vậy lập tức lắc đầu che miệng lại.
Lúc này Thang Gia Minh cũng từ bên cạnh chạy đến.
“Về trước ăn cơm rồi đi thôi.” Lý Uyên thấy vậy thì nhìn về phía Lâm Tư Vi.
“Trẻ con còn nhỏ như vậy, đói mất thôi.” Lâm Tư Vi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Uyên, trên mặt đã toàn là nước mắt.
Trong đôi mắt kia lộ ra những cảm xúc vô cùng phức tạp, khiến Lý Uyên thấy không khỏi tâm thần chấn động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận