Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 272: Ngươi nhất định sẽ thực hiện năm đó hứa hẹn

Chương 272: Ngươi nhất định sẽ thực hiện lời hứa năm đó
Lý Uyên lên lầu, đi vào phòng khách.
Góc phòng nơi Lạc đều đã được một đám nữ nhân thu dọn qua một lượt. Nhìn qua so với lúc mới vào còn sạch sẽ hơn một chút.
Quả nhiên đông người thì sức mạnh lớn.
Lý Uyên cảm thán một câu.
Nếu... Nếu về sau có thể ở lại thật... Ở cùng nhau thì... Những việc nhà và vệ sinh người khác cần mấy tiếng đồng hồ mới xong, các nàng chỉ cần mười mấy phút.
Lý Uyên nhìn các nàng đang vội vàng ở phòng khách, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Kết quả bát đũa trong phòng bếp đã được rửa sạch, thậm chí những thứ hỗn độn sau khi nấu cơm cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
"Chẳng phải đã nói chờ ta về rồi rửa sao?"
Lý Uyên liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu và Hạ Hân Di đang lau bàn và quét nhà.
Nếu không gặp mình nói, e là đại tiểu thư như Hạ Hân Di cả đời này còn chưa cầm chổi bao giờ.
"Anh ra sofa ngồi nghỉ đi, sắp dọn xong rồi, bọn em làm được, còn thân thể anh...."
Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn Lý Uyên, vì có Hạ Hân Di ở đây nên nửa câu sau cô không nói hết.
"Cơm là anh làm, thì dọn dẹp chắc chắn bọn em phải làm thôi."
Lý Uyên đứng nhìn một hồi, chỉ thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.
Ngay lập tức quay đầu lại, thấy Tần Mặc Diễm không biết từ khi nào đã đến sau lưng Lý Uyên.
Một tay nàng còn đang vuốt vuốt một con dao phẫu thuật.
Lý Uyên vô thức lùi về sau một bước.
Thấy Lý Uyên quay đầu, Tần Mặc Diễm lập tức đưa tay kia ra.
"Dao trả cho ta."
Vẫn là gương mặt không có biểu cảm đó, và giọng nói bình thản mang theo một tia lạnh lẽo.
"...". Lý Uyên có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Mặc Diễm.
Cùng với con dao phẫu thuật kia trên tay nàng.
Nhưng hắn biết chắc chắn không thể đưa cho nàng.
Với thủ pháp dùng dao của nha đầu này, chắc vừa đưa cho nàng thì mình đã mất mạng rồi.
"Con gái con lứa nghịch dao không an toàn, ta giữ giúp ngươi...."
Lý Uyên hàm hồ nói muốn đi, nha đầu thích nghịch dao này quá nguy hiểm.
Nhưng Tần Mặc Diễm hiển nhiên không định buông tha Lý Uyên.
Ngay lúc Lý Uyên quay người lại, Tần Mặc Diễm theo bản năng liền giơ tay đang cầm dao lên.
Lý Uyên thấy rõ nhất cử nhất động của Tần Mặc Diễm, trong lòng giật mình.
Hắn trực tiếp phản ứng nhanh hơn người thường, một tay đè xuống tay Tần Mặc Diễm.
Đem nàng ấn lên tường.
Một tay khác trực tiếp đoạt lấy con dao phẫu thuật trong tay nàng.
"Ngươi làm gì? !"
Tần Mặc Diễm biến sắc, hành động bất ngờ của Lý Uyên làm nàng giật mình.
Lý Uyên cầm dao lên, đột nhiên phát hiện dao lại không có mài sắc.
Rõ ràng hắn hiểu lầm Tần Mặc Diễm. Con dao không mài sắc này còn không thể đâm thủng y phục của hắn.
Có lẽ nàng chỉ dùng để chơi.
Nhưng với bản mặt dày của Lý Uyên, căn bản sẽ không xấu hổ vì chuyện hiểu lầm nhỏ này.
Thậm chí hắn còn tỏ vẻ lẽ thẳng khí hùng.
"Con gái con lứa chơi dao không tốt, ta giữ giúp ngươi...."
Lý Uyên chậm rãi buông lỏng tay đang đè Tần Mặc Diễm.
Tiện thể bỏ con dao vào túi.
"Ngươi...!".
Tần Mặc Diễm bị cái mặt dày của Lý Uyên làm cho tức không chịu được.
Nàng đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Uyên, kéo hắn sang bên cạnh, tiếp đó như nước chảy mây trôi nhấc chân đá thẳng vào đầu gối Lý Uyên.
Lý Uyên chỉ cảm thấy cánh tay bị truyền đến một lực rõ ràng lớn hơn nhiều so với những người phụ nữ khác.
Hơn nữa nhìn động tác lưu loát của Tần Mặc Diễm như vậy, rõ ràng là đã được luyện qua.
Đổi thành một người đàn ông bình thường thì cũng bị Tần Mặc Diễm hạ gục trong vài phút.
Khó trách nha đầu này lại làm được đến chức Nữ Diêm Vương ở cục thành phố, khiến cho mấy tên cảnh sát vừa nhìn thấy nàng liền bỏ chạy.
Nếu mà có một con dao phẫu thuật trong tay thì chắc chắn Lý Uyên chết chắc.
Nhưng khi Tần Mặc Diễm không có dao, với thân thủ và phản ứng của Lý Uyên, ngay sau đó, Tần Mặc Diễm lại bị Lý Uyên ấn lên tường.
"Sao đột nhiên phản ứng của ngươi lại nhanh như vậy, lại khỏe như vậy?"
Tần Mặc Diễm ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Uyên.
Trước kia khi bọn họ ở cùng nhau, cân nặng của Lý Uyên như thế nào, nàng rõ như lòng bàn tay.
Mà Lý Uyên hiện tại hoàn toàn lạ lẫm làm nàng nghi ngờ liệu có phải mình tìm nhầm người rồi không.
Lý Uyên vừa muốn nói thì Hàn Hiểu Hiểu từ phòng bếp đi ra.
Thấy Lý Uyên đang đè Tần Mặc Diễm trên tường, nhướng mày.
"Hai người không chờ được, trực tiếp định làm ở đây luôn à?"
Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh nhìn Tần Mặc Diễm.
Giọng điệu và biểu cảm của cô giống như đang bắt quả tang hai người gian díu vậy.
Lý Uyên nghe xong lập tức buông tay đang đè Tần Mặc Diễm ra.
"Ngươi chờ xem lời hứa năm đó ta sẽ để ngươi thực hiện."
Tần Mặc Diễm liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu, rồi lại lạnh lùng nhìn Lý Uyên.
Lý Uyên chỉ cảm thấy phía dưới căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận