Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 9: Lại là ca hát không đóng máy quay phim, đây kịch bản thật sự là khuôn sáo cũ

Chương 9: Lại là ca hát không đóng máy quay phim, đây kịch bản thật sự là khuôn sáo cũ
"Ngươi làm sao biết?"
Hàn Hiểu Hiểu không thể tin nổi hỏi.
Lý Uyên nhìn nàng cười thần bí.
"Đương nhiên, chỉ cần là ta biết, ta đều biết."
Hàn Hiểu Hiểu: . . . .
Mở cái cuối cùng két sắt ra, Thái Bằng thở ra một hơi dài.
Mang theo tất cả hy vọng của mọi người, hắn đã đi về phía chiếc khóa được quân đội đặc chế.
Hình bóng hắn trong khoảnh khắc này trở nên vô cùng cao lớn.
"Hắn có thể mở được không?"
Hàn Hiểu Hiểu cũng có chút lo âu quay đầu nhìn Lý Uyên.
Lý Uyên lắc đầu.
"Cái khóa đó xét về ý nghĩa nghiêm ngặt thì không đạt cấp quân dụng, chỉ là công ty thổi phồng hiệu quả thôi, bất quá độ an toàn thì xác thực vẫn được, hắn mở không ra."
"Hiểu Hiểu à, bạn trai mới của ngươi khẩu khí cũng không nhỏ đấy, người ta còn chưa bắt đầu đã dội nước lạnh, không những chất vấn hắn, còn chất vấn cái khóa của ta nữa."
Lý Uyên cũng không có nói nhỏ vào tai Hàn Hiểu Hiểu.
Dương cục phó nghe thấy thế sắc mặt hơi có chút bất mãn.
"Nếu như người ta nói đúng thì sao, ai biết cái khóa của ngài rốt cuộc có phải cấp quân dụng hay không."
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Dương cục phó một chút.
"Hiểu Hiểu à, nhanh vậy đã bênh người ngoài rồi, lần này đừng có để bị mấy tên đàn ông hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nữa, trong cục chúng ta bao nhiêu anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, tương lai tươi sáng, mấu chốt là nhân phẩm không phải bàn, sao ngươi lại chẳng vừa mắt ai thế?"
Dương cục phó thở dài, vô tình hay cố ý liếc nhìn Lý Uyên.
Giọng điệu cố ý lớn hơn chút.
Những đám cảnh sát trẻ tuổi xung quanh đều trợn tròn mắt ngay lập tức.
Mấy người theo đuổi Hàn Hiểu Hiểu thì đơn giản là run rẩy!
Nhìn về phía Lý Uyên mang theo ánh mắt địch ý mơ hồ.
"Dương phó cục, ông lại nói lung tung, ngày mai tôi sẽ xin chuyển sang viện kiểm sát."
"Đừng đừng đừng, chỉ đùa chút thôi mà, chỉ đùa chút thôi, cái anh bạn trai mới này của cô trông có vẻ đáng tin hơn người bạn trai cũ nhiều." . .
Lý Uyên bất đắc dĩ nhìn hai người một chút.
"Sao ngươi cứ đi nói xấu ta với lãnh đạo của ngươi thế."
Lý Uyên ghé vào tai Hàn Hiểu Hiểu.
"Không có mà."
Hàn Hiểu Hiểu tỏ vẻ vô tội.
"Còn không có, cái ông Dương cục phó kia cứ ba câu lại có một câu nói xấu ta."
"A, ta ở trước mặt tất cả mọi người đều nói vậy."
"Coi như ngươi lợi hại."
"Đúng vậy."
"Hình như hắn thật sự không mở được."
Hơn nửa giờ sau đó.
Hàn Hiểu Hiểu quay đầu nói.
Mọi người xung quanh cũng đợi đến có chút sốt ruột thêm mệt mỏi.
"Tôi bỏ cuộc."
Đợi đến phút thứ bốn mươi.
Thái Bằng mới vất vả mở được hai mảnh lò xo.
Muốn trong vòng 20 phút còn lại phá giải tám tổ lò xo còn lại thì rõ ràng là không thể hoàn thành.
Mọi người xung quanh đều ngầm thở dài.
"Vậy thì lần này người nhất trong cuộc thi đã có rồi."
Phó trưởng khoa Từ thấy vậy liền muốn tiến lên tuyên bố kết quả trận đấu.
Nhưng lại bị Hàn Hiểu Hiểu kéo lại.
"Hắn còn chưa thi đâu."
Hàn Hiểu Hiểu chỉ Lý Uyên.
Nghe Hàn Hiểu Hiểu nói vậy.
Mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung vào người Lý Uyên.
Tiếng bàn tán dần dần nhiều lên.
Hầu như tất cả đều là nghi ngờ Lý Uyên.
Lý Uyên một bên mỉm cười lịch sự.
Một bên nói nhỏ với Hàn Hiểu Hiểu.
"Ngươi muốn để ta lên TV thế, không phải muốn để ta bị người khác chơi khăm sao."
"Muốn báo thù ngươi cần phiền phức vậy sao? Có tin ta chỉ cần nói cho bọn họ ngươi chính là cái tên cặn bã bạn trai cũ kia, ngươi tại chỗ sẽ bị đánh thành đầu heo."
"Thế này, bây giờ đã qua giờ cơm rồi, mọi người đều đói, hay là chờ ăn cơm nước xong rồi đến tiếp tục nhé?"
Phó trưởng khoa Từ có chút lúng túng nhìn Dương cục phó.
"Ngươi đại khái cần bao lâu?"
Dương cục phó nhìn Lý Uyên hỏi.
"Vài phút thôi."
Lý Uyên suy nghĩ một chút.
Dương cục phó không ngoài dự liệu gật đầu.
Xác định hắn chỉ mở được mấy cái khóa trình độ B.
Bất quá Dương cục phó vẫn đồng ý sau khi ăn cơm xong sẽ tiếp tục.
Hắn cũng không muốn để Lý Uyên ngay trước mặt nhiều người vậy bị trò mèo.
Camera có thể cắt.
Nhiều người nhìn như vậy, nếu như ném đá thì chính là ném vào mặt hắn.
Trong một mảnh tiếng ồn ào.
Mọi người liền giải tán ngay.
"Tôi đi lấy cơm tới ăn, ngươi chờ tôi ở đây."
Hàn Hiểu Hiểu kéo góc áo Lý Uyên.
Lý Uyên khẽ gật đầu.
Vừa hay hắn cũng không muốn cùng đám cảnh sát kia cùng ăn cơm.
Sau khi Hàn Hiểu Hiểu đi.
Trong toàn bộ phòng thể dục chỉ còn lại mình Lý Uyên.
Nhàm chán, hắn đi một vòng xung quanh.
Đột nhiên thấy trên tường treo một cây guitar.
Thế là.
Cái bản năng tinh thông nhạc lý ẩn sâu bên trong lập tức phát tác.
Lý Uyên tiến lên lấy guitar xuống.
Trước kia cả nhạc phổ cũng không nhìn, vậy mà bây giờ một bài khúc phổ kinh điển trước khi xuyên việt đã hoàn toàn khắc trong đầu hắn.
Nghĩ đến vừa rồi từng nhân viên trại giam kia nói về phương hướng và sự chỉ dẫn trong tương lai.
Trong lúc bất tri bất giác, Lý Uyên nhớ đến một ca khúc ở trước khi xuyên việt.
Vừa đánh đàn vừa hát.
Thế giới này văn hóa giải trí phát triển cùng các yếu tố thịnh hành cùng với thế giới trước khi hắn xuyên việt không sai biệt lắm.
Chỉ là bên kia có bài hát này mà bên này lại không có.
"Mỗi khi ta tìm không thấy ý nghĩa tồn tại, mỗi khi ta lạc lối trong đêm tối, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, xin hãy chiếu sáng ta bước tiếp."
Âm điệu trầm bổng vang vọng khắp phòng thể dục.
Bài hát này đã giúp vô số người vượt qua những khoảnh khắc tăm tối nhất, khó khăn nhất trong cuộc đời.
Cũng bao gồm cả Lý Uyên.
Chỉ là hắn không biết trong đó có một chiếc máy quay phim do người quay phim mắc đi vệ sinh quên tắt.
Khi từ xa vang lên tiếng bước chân.
Tiếng hát của Lý Uyên lập tức ngừng bặt.
Giống như kẻ trộm, hắn cấp tốc cất guitar đi.
Thấy Hàn Hiểu Hiểu cầm hai hộp cơm đi đến.
Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra.
"Ta mới nãy hình như nghe thấy có tiếng hát?"
Hàn Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn Lý Uyên.
"Không biết, không nghe thấy, nếu ngươi muốn nghe hát ta có thể hát cho ngươi nghe."
Lý Uyên dang tay ra.
"Thôi đi, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta còn không biết sao, nghe cái giọng của ngươi tối qua tôi ăn cơm chắc phải ói hết."
Hàn Hiểu Hiểu nhét một hộp cơm vào trong ngực Lý Uyên.
"Ta hát thật sự không tệ, nếu không thì để ta hát cho ngươi một bài."
"Thôi thôi thôi, mau ăn cơm đi, bác sĩ nói mỗi ngày ngươi phải ăn cơm đúng giờ."
Hàn Hiểu Hiểu đưa tay cầm hộp cơm của Lý Uyên thay hắn mở ra sau.
Gắp một miếng thịt trong hộp cơm mình cho vào rồi lại đưa lại cho Lý Uyên.
"Ngoài cha mẹ ta ra, chưa có ai đối xử tốt với ta như ngươi vậy, sau này ai cưới được ngươi thật sự là có phúc tám đời."
Nhận hộp cơm, Lý Uyên không khỏi cảm khái.
"Vậy ngươi hãy đi Miến Điện đi, ở đó có rất nhiều người sẽ đối xử tốt với ngươi như thế."
Hàn Hiểu Hiểu trừng mắt liếc hắn một cái rồi không thèm để ý nữa.
"Ngươi có thích món đồ gì không?"
Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu có cảm xúc vui vẻ đã ở trên mức 90 độ một lúc lâu rồi mà không động đậy.
Rơi vào trầm tư.
"Ta thích nấm Nhật Bản, ngươi muốn tặng ta à?" . . .
"Buổi chiều còn có hai mươi mấy phút nữa mới bắt đầu, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta còn có chút việc phải làm."
Sau khi cơm nước xong, Hàn Hiểu Hiểu mang hộp cơm đi.
Tiện thể đuổi đám người đang đứng ngoài hóng chuyện.
Nhàm chán, Lý Uyên lại thừa dịp không ai lấy guitar xuống.
Tự đàn tự hát một bài «Đào Hoa Nặc».
Đến khi thời gian sắp hết.
Lác đác có người đi vào.
Có điều điều khiến Dương cục phó không ngờ đến là.
Vốn nghĩ buổi chiều người sẽ ít đi.
Nhưng mà ai biết mới có công ăn một bữa cơm.
Chuyện cảnh hoa có bạn trai đã lan khắp.
Trực tiếp dẫn đến bên ngoài toàn là những người đang giơ cao khẩu hiệu ủng hộ công tác của cục mà đến xem Lý Uyên.
Người so với buổi trưa còn đông hơn.
Dương cục phó giật giật khóe miệng.
Một mặt không tình nguyện nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu.
"Ngài có chịu cho hắn thi không, đường đường là cục trưởng rồi cũng không thể nói lời không giữ lời chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận