Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 408: Thâm tình dùng sai người đó là liếm cẩu

Chương 408: Thâm tình dùng sai người đó là liếm cẩu Mặc dù việc trực tiếp đưa đồ ăn bên ngoài không còn nổi tiếng như trước, nhưng giờ phút này phòng bình luận trực tiếp cũng đã sôi trào. . . .
"Lần trước giao đồ ăn ngoài gặp được cô em Hân Di ngây thơ đáng yêu, lần này lại gặp được một nàng Tô giáo hoa lạnh lùng u buồn!"
"Hơn nữa ánh mắt Tô giáo hoa nhìn Uyên Thần cũng giống Hân Di muội muội, rất không phù hợp a!"
"Xong, Mặc Mặc nữ thần của ta mới tuyên bố chính thức, liền có thêm hai đối thủ cạnh tranh?!?"
"Thương thay Mặc Mặc nữ thần của ta, còn có cả Hân Di muội muội đáng yêu, nếu hắn không phải Uyên Thần, cái loại cặn bã nam này ta đã muốn đến cho hắn dao!"
"Nhưng Tô giáo hoa cũng quá xinh đẹp, lúc nàng nói muốn xuất ngoại trông thật đáng thương, đợt này ta đứng về phía Tô giáo hoa..."
Phần lớn những người trong khách sạn nhìn thấy Lý Uyên đem tờ đơn giao cho hai người shipper đồ ăn.
Sau đó lại đem thứ tự giao hàng của mấy tờ đơn cùng với lộ trình nhanh nhất, thậm chí là làm sao để tránh đèn đỏ đều chỉ bảo cho bọn họ như bảo vật gia truyền.
Có một số người từ lúc đầu khinh thường cùng phẫn nộ, đến bây giờ lại sinh ra một tia kính nể đối với tính chuyên nghiệp đáng sợ của Lý Uyên. . . .
Hai người shipper đồ ăn cũng nghe mà ngơ ngác một lúc... Sau đó đó là sự rung động sâu sắc và mặc cảm...
Khu nào có thể vào bằng cách lật tường rồi đưa đến ngay, tiết kiệm hai mươi phút so với đi vòng.
Công viên nào không có bảo vệ, xe điện ULIKE có thể đi vào, cửa đông đi thẳng qua cửa tây tiết kiệm mười lăm phút.
Nghe giọng điệu của hắn ngay cả thời gian đèn xanh đèn đỏ cũng tính toán chuẩn xác...
Dù chỉ là đưa đồ ăn bên ngoài, nhưng có thể đưa công việc chính của mình lên đến trình độ như thế thì dù ở bất kỳ ngành nghề nào cũng là hàng đầu...
Trong nháy mắt mọi người trong lòng đều sinh ra một tia kính nể với Lý Uyên. . . .
Đương nhiên Cao Văn Khang là ngoại lệ. . .
Với tư cách là một trong những người theo đuổi trung thành nhất của Tô Dạng, hắn phải cố hết sức mới dám cầu hôn Tô Dạng ngay trong thời điểm này.
Nhưng hiện tại Tô Dạng nhìn Lý Uyên rõ ràng trong mắt có một tia yêu thương.
Đây là thứ mà từ trước đến nay hắn chưa từng thấy trong mắt Tô Dạng.
Trong khoảnh khắc này khiến hắn thừa nhận rằng hắn có chút hoảng. . . .
Có thể người kia là một người shipper đồ ăn, nhìn dáng vẻ của Tô Dạng có chút nguy hiểm nhưng cũng không lớn lắm. . . .
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng của phần lớn mọi người.
Cho nên Cao Văn Khang lại cầm bó hoa hồng của mình từ tay lớp trưởng lớp hai, đưa đến bên cạnh Tô Dạng.
Lần này hắn rất thông minh không còn trực tiếp chắn trước mặt Tô Dạng nữa.
Mặc dù bị Tô Dạng coi như không thấy. . . Nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với việc bị đá bay đi. . . .
"Huynh đệ, trước hết nên tách ra, bây giờ ngươi đấu không lại hắn đâu."
Ngay lúc Cao Văn Khang bị ngó lơ, Trầm Thông không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Cao Văn Khang.
Dùng âm thanh cực thấp nói với Cao Văn Khang.
Cao Văn Khang trong nháy mắt sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trầm Thông.
Trên mặt hắn cũng không có sự xấu hổ khi bị Tô Dạng ngó lơ, hắn đã trải qua vô số lần bị làm lơ bị từ chối, nên sớm đã có kháng thể rồi...
Thấy Trầm Thông ăn mặc cũng có vẻ không rẻ, trên mặt lập tức lộ ra một tia nghi hoặc.
"Hình như chúng ta không quen biết nhau thì phải?"
"Ta biết cảm giác của liếm cẩu, nhất là cái cảm giác khi người mình ngưỡng mộ bị người khác cướp đi ngay trước mặt, nhưng mà bây giờ tốt nhất ngươi nên nhịn xuống, nếu không lát nữa còn có chuyện càng khó xử hơn cho ngươi đấy."
Trầm Thông trong chuyện tình cảm này nói chuyện vẫn thật thà và thẳng thắn như thế...
Cái gì mà liếm cẩu, cái gì mà người trong lòng bị cướp, cái gì loạn thất bát tao.
Cái đó gọi là thâm tình!
Cao Văn Khang vừa định phản bác, nhưng Trầm Thông lại liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư của hắn bởi vì có trải nghiệm tương tự.
Trước đây hắn cũng cảm thấy sự thâm tình của mình đáng giá ngàn vàng.
Nhưng về sau mới biết thâm tình đặt sai chỗ, thì đó chính là liếm cẩu.
"Huynh đệ, người từng trải khuyên ngươi một câu, đừng mất mặt cũng đừng cố chấp nữa, ngươi nhìn nữ thần của ngươi xem ánh mắt cô ấy nhìn người ta kìa."
Trầm Thông dùng đầu ra hiệu về phía Lý Uyên rồi bảo Cao Văn Khang nhìn Tô Dạng.
Trầm Thông nhìn chung có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều so với lúc trước gặp Lý Uyên.
Bây giờ hắn vừa có chút đồng tình nhìn Cao Văn Khang, lại vừa may mắn vì mình không có nhiều bạn học ở đây khi gặp Lý Uyên.
Nếu không thì biểu hiện của mình lúc đó, thật sự là quá mức xã hội tử vong. . . .
"Hình như chúng ta không thân quen lắm nhỉ?"
Cao Văn Khang nhíu mày một cái khi nghe Trầm Thông nói những lời có chút khó nghe.
Mà lúc này, Lý Uyên đã giao phó xong việc, quay người nhìn về phía bên này.
Trong nháy mắt khi ánh mắt chạm nhau, thân thể Tô Dạng hơi run một cái.
Mặc dù không đáng kể, nhưng Cao Văn Khang đang đứng cạnh Tô Dạng vẫn chú ý tới chi tiết khiến hắn khó mà chấp nhận này.
"Tô Tô, người kia cũng là bạn học của em sao?"
Hắn vốn định luôn duy trì phong độ, kiên quyết không nhìn người đưa đồ ăn, để không mất mặt.
Nhưng khi Lý Uyên còn chưa lên tiếng, chỉ là phản ứng vô ý thức của Tô Dạng thôi mà hắn đã không thể nhịn được rồi...
"Anh, em thấy ánh mắt của người kia nhìn anh không có thiện cảm lắm, anh cẩn thận đấy."
Hai người shipper đồ ăn cảm kích nhìn Lý Uyên, sau khi tiếp thu đủ các kỹ năng, chiêu thức của Lý Uyên, trong nháy mắt cảm giác bản thân bây giờ trở nên mạnh mẽ đáng sợ.
Trước kia một ngày nhiều nhất cũng chỉ đưa hơn 50 đơn, được Lý Uyên chỉ dạy, cảm thấy có thể đưa hơn một trăm đơn!
"Không sao."
Lý Uyên liếc nhìn Cao Văn Khang một cái.
Ngoại trừ bạn gái cũ. . . nhóm, hắn còn chưa từng sợ ai.
"Đi, các ngươi đi đi, đi theo lộ tuyến ta nói thì không đến nửa giờ sẽ đưa xong thôi."
Lý Uyên nói xong liền vẫy tay với hai người.
"Anh, anh không thể xảy ra chuyện gì đấy, bọn em giao xong sẽ trở lại tìm anh."
Hai người nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện ý của Cao Văn Khang và Trầm Thông.
Lại nhớ tới những gì Lý Uyên vừa nói rằng mình có thù oán với vị tiên nữ họ Tô kia, trong lòng không khỏi có chút lo lắng sâu sắc.
Bọn họ là người đưa đồ ăn thì làm sao có thể đấu lại đám phú nhị đại kia được?
"Đúng vậy anh, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, giới shipper đồ ăn không thể mất anh được, giống như Trung Quốc không thể mất Sơn Đông vậy."
"Đi đi, đừng lề mề nữa."
Lý Uyên nghe xong lập tức đá vào người hai người một cái.
"Xong việc thì đi ăn cơm đi."
Tô Dạng thấy hai người shipper đồ ăn rời đi, liền mở miệng nói với Lý Uyên.
Lý Uyên nhìn Tô Dạng, chậm rãi gật đầu nhẹ.
Những bạn học còn lại đã lục tục tiến vào phòng theo sự thúc giục liên tục của lớp trưởng lớp hai.
Những người còn lại là Tô Dạng, Cao Văn Khang, Lưu Quân, Lý Cường, Trầm Thông và một số ít người vẫn đứng lại xem kịch.
"Đi thôi."
Lý Uyên tháo mũ bảo hiểm xuống, tắt trực tiếp, vô tư đi đến trước mặt Tô Dạng.
Tô Dạng liếc Lý Uyên một cái, bình tĩnh gật đầu nhẹ rồi xoay người đi vào bên trong.
Lý Cường thấy vậy tranh thủ chạy đến bên cạnh Lý Uyên.
"Không phải ngươi nói ngươi không quen Tô giáo hoa sao?"
Dù Lý Cường đã cố ý hạ thấp giọng đến mức rất nhỏ.
Nhưng gần như toàn bộ sự chú ý của Tô Dạng đều hướng về phía Lý Uyên, nên nàng vẫn nghe thấy rõ ràng...
Thần sắc của Tô Dạng không hề thay đổi, nhưng con ngươi lại trực tiếp lạnh đi một chút...
Nàng lập tức quay đầu lại liếc nhìn Lý Cường một cách khó hiểu.
Lý Cường bị cái liếc nhìn này của Tô Dạng làm cho toàn thân run rẩy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận