Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 247: Chúng ta cùng Hạ đại giáo hoa không phải một cái thế giới người

Chương 247: Chúng ta cùng Hạ đại giáo hoa không phải người cùng một thế giới.
Trương Vân Tú nói nửa câu sau, khi nàng thấy thông tin của Lý Uyên vẫn còn độc thân... Nàng lại cảm thấy có cơ hội lớn, nhưng lại không nói ra miệng.
Nhưng Lý Cường hiện tại không còn là cậu thiếu niên mười mấy tuổi ngây thơ nữa, hắn hoàn toàn có thể nghe ra ý tứ sâu xa trong lời của Trương Vân Tú.
"Có câu nói này của ngươi, ngươi cứ chờ đó, hồi cấp ba ta không nhận ra chuyện của hai người, lần này ta nhất định giúp ngươi!"
Lý Cường nhìn Trương Vân Tú thề son sắt...
Lý Cường nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cách ăn mặc hợp thời đầy quyến rũ của Trương Vân Tú, so với hồi cấp ba đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Đối với Lý Uyên mà nói thì đây là một chuyện tốt biết bao!
Ai nói chỉ có phụ nữ lấy chồng tốt mới có thể thay đổi vận mệnh...
Đàn ông cũng có thể dựa vào việc ăn bám mà bớt phấn đấu mấy chục năm! Thậm chí cả một đời!
Tuy Trương Vân Tú không phải dạng phú bà giàu sang cực phẩm.
Nhưng tiền lương hiện tại của nàng đúng là còn cao hơn mình không ít, nuôi một Lý Uyên hoàn toàn không thành vấn đề...
Trong chốc lát, Lý Cường nghĩ đến mình ở công ty liều mạng sống chết, còn bị xa lánh, đột nhiên có chút ghen tị với Lý Uyên...
"Tốt, không uổng công chúng ta là bạn học một trận, cũng không uổng công ta đối tốt với ngươi như vậy..."
Trương Vân Tú nghe xong lập tức nhướng mày.
Có Lý Cường là bạn tốt nhất của Lý Uyên hỗ trợ.
Cùng với việc nghe thấy tình hình gần đây của Lý Uyên không được tốt lắm.
Trương Vân Tú lập tức càng thêm tự tin.
Nàng không sợ Lý Uyên nghèo túng, hiện tại nàng hoàn toàn có thể nuôi nổi một người rảnh rỗi.
Chỉ sợ Lý Uyên quá xuất sắc.
Như vậy, nàng sẽ tự ti, sẽ cảm thấy mình không xứng với...
"Từ hôm nay trở đi ta chính là máy bay yểm trợ của ngươi, nhất định liều mình giúp ngươi và Lý Uyên nối lại tình xưa!"
Hai người vừa đi ra ngoài, vừa nói.
Nhưng rất nhanh Lý Cường đột nhiên nghĩ đến một người...
"Đúng rồi, năm ngoái họp lớp ta bận việc không đi, giáo hoa lớp mình có đi không?"
Lý Cường đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Vân Tú hỏi.
"Hạ Hân Di sao? Hình như... có đi thì phải?"
Trương Vân Tú nhíu mày suy nghĩ một chút, Hạ Hân Di ở trường của bọn họ quá nổi tiếng, quá xinh đẹp... Muốn quên cũng khó...
"Nghe người ta nói hình như năm nào nàng cũng đi họp lớp, rất nhiều bạn nam, không phải là người cùng niên khóa cũng đều mặt dày mày dạn đến tham gia họp lớp chúng ta chỉ vì Hạ Hân Di..."
Nhớ tới khuôn mặt đẹp không chê vào đâu được của Hạ Hân Di... Trương Vân Tú nhịn không được bĩu môi một câu...
"Ngươi là người có gia đình rồi, không lẽ cũng có ý đồ xấu với Hạ Hân Di đấy chứ?!"
Trương Vân Tú cười như không cười nhìn chằm chằm Lý Cường...
"Thôi đi, cho ta mười cái gan ta cũng không dám có ý tưởng gì với giáo hoa, nghe nói nhà người ta có mấy chục tỷ tài sản, ngươi nhìn xem người như ta có thể trèo cao sao?"
Lý Cường rũ mặt xuống, vừa nói mình thấp thỏm trong lòng vừa bất đắc dĩ...
"Trong cả khóa mình cũng không có ai xứng với Hạ đại giáo hoa cả..."
Nói xong, Lý Cường lập tức thêm vào một câu để xoa dịu xấu hổ...
"Cái đó thì ngược lại đúng, nói đến Hạ Hân Di thì so với Từ tổng của chúng ta xinh đẹp hơn một chút xíu đấy... Cũng chỉ có Lê tổng với Hạ tổng là có thể so sánh được... Với lại trong nhà lại có tiền, đúng là không có mấy người xứng với nàng."
Trương Vân Tú đầy đồng cảm gật đầu.
Tuy Hạ Hân Di không phải loại người sống đừng lại gần như băng sơn giáo hoa, tính cách thật ra rất hoạt bát.
Nhưng thời của bọn họ, căn bản không có nam sinh nào dám theo đuổi Hạ Hân Di...
Cũng chỉ có mấy người ở khóa trên và khóa dưới không biết trời cao đất dày...
"Vậy tự nhiên ngươi nhắc đến nàng làm gì?"
"Thì... Tự nhiên nhớ ra, hồi Lý Uyên bỏ học một thời gian trước, hình như đi lại rất thân thiết với Hạ đại giáo hoa... Nên muốn hỏi một chút, Hạ đại giáo hoa giờ có kết hôn chưa?"
Lời Lý Cường nói khiến Trương Vân Tú sững sờ ngay tại chỗ...
"Lý Uyên? Với Hạ Hân Di? Sao có thể chứ?!"
Trương Vân Tú há hốc mồm, mặt mày đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lý Cường.
"Ta vô tình thấy hai người họ vài lần, nhìn... rất thân mật... Có lẽ là ta nhìn nhầm..."
Lý Cường nhún vai.
"Không có gì, dù hai người bọn họ hồi cấp ba từng có gì mờ ám, đó cũng là chuyện đã qua rồi, khi đó giáo hoa còn chưa hiểu chuyện..."
Lý Cường thực ra muốn nói, nếu Lý Uyên và Hạ Hân Di thực sự có gì mờ ám...
Rất có thể Lý Uyên bây giờ vẫn chưa quên được Hạ Hân Di... Dù sao một cô gái như thế, ngoài đường thấy một lần thôi cũng sẽ nhớ mãi không quên...
Huống chi, nếu Hạ Hân Di bây giờ còn chưa kết hôn...
Lý Uyên hắn có lẽ sẽ càng khó mà buông bỏ...
"Ừ, vậy ngày mai ta mời ngươi với Lý Uyên đi ăn cơm, ta có số điện thoại của hắn rồi."
Trương Vân Tú lắc điện thoại, lần nữa khôi phục vẻ tươi cười.
Bên trong có số điện thoại di động của Lý Uyên mà nàng tra được từ hệ thống...
Dù sao nàng cũng cảm thấy, Hạ Hân Di cao như vậy như mặt trời trên trời, không thể nào để ý đến những người bình thường như bọn họ.
Nàng, Lý Cường, Lý Uyên ba người bọn họ cùng với tiên nữ như Hạ Hân Di căn bản không phải là người cùng một cấp bậc...
"Vậy còn ngày mai làm gì?! Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền hôm nay luôn đi!"
Lý Cường nghe xong hai mắt lập tức sáng lên.
"Hả? Hôm nay?"
Trương Vân Tú kinh ngạc...
"Buổi tối ngươi có chuyện gì không?"
"Không có... Không có gì..."
"Vậy được rồi, chuyện của hai ngươi càng sớm càng tốt, đêm dài lắm mộng..."
Hai người cùng nhau bàn kế, trực tiếp dùng điện thoại của Trương Vân Tú gọi cho Lý Uyên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận