Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 84: Năm nhiệm bạn gái cũ đại loạn đấu, ca, sang năm hôm nay ta trở lại thăm ngươi

Chương 84: Năm cô bạn gái cũ đại chiến, anh ơi, sang năm hôm nay em sẽ quay lại thăm anh.
Trần Khinh Tuyết ngây ngốc nhìn Lý Uyên ở ngay trước mắt. Cô đã tạm thời khôi phục bình thường, biết tất cả chuyện này không phải ảo giác, cũng không phải mơ. Hắn, thật sự đã trở về.
"Ngươi lại muốn tới mấy châm sao?"
Giọng nói mê hoặc của Lý Uyên vang lên bên tai. Trần Khinh Tuyết nhớ tới cảm giác thoải mái khi tay bị hắn nắm chặt lúc nãy, bản năng đáp ứng. Nhưng vừa mở miệng, đập vào mắt nàng là bốn ánh mắt cực kỳ không thân thiện.
Trần Khinh Tuyết có chút mờ mịt nhìn bốn đại mỹ nữ siêu cấp trước mặt. Đầu óc nhất thời chưa thể tiếp thu. Chỉ có Trần Mặc Mặc không màng tranh đoạt, căn bản không xem Trần Khinh Tuyết là đối thủ. Thừa dịp mọi người không chú ý, cô bé lén dùng bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ trán đầy mồ hôi cho Lý Uyên. Cảm giác mềm mại, thơm tho khiến lòng Lý Uyên ấm áp. Hai người nhìn nhau, Trần Mặc Mặc nghịch ngợm le lưỡi với Lý Uyên. Lý Uyên nhân cơ hội véo nhẹ khuôn mặt trơn mềm đáng yêu của cô bé. Nhưng hành động nhỏ này của hai người lập tức khiến bốn cặp mắt không thiện ý nhìn chăm chú.
"Mặc Mặc, ta nhớ rõ lúc mới đến, mỗi ngày ngươi đều đối đầu với ta, không thấy ngươi Phật hệ như bây giờ." Hàn Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Trần Mặc Mặc, vốn tưởng hai người là đồng minh kiên cố. Ai ngờ cô nàng chỉ cần một ánh mắt của Lý Uyên, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả nàng…
"Khi đó ta không phải sợ Hiểu Hiểu tỷ xem ta dễ bắt nạt, sẽ đuổi ta đi sao…." Trần Mặc Mặc vô tội chớp mắt to. “Sau này biết Hiểu Hiểu tỷ là người tốt, nên ta không cần phải giả dữ nữa, haiz, giả dữ mệt lắm….”
"Ngươi..." Hàn Hiểu Hiểu nhất thời cạn lời, thật là không dễ kiếm được một minh hữu không có chút uy hiếp nào. Ai ngờ uy hiếp không có, sức chiến đấu cũng gần bằng 0! Hàn Hiểu Hiểu nhìn sang Hạ Hân Di, trực tiếp loại nàng ta khỏi vòng. Trong hai người Hồng thì còn được. Về phần Lưu Tử Diệp, quá lạnh lùng, không thể nắm bắt.
Bị mấy người vây quanh, Trần Khinh Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuộc đời bỗng nhiên có thêm ba kẻ địch mạnh mẽ… Nhìn thấy Hạ Hân Di, Hàn Hiểu Hiểu và Lưu Tử Diệp đều nhìn Trần Khinh Tuyết bằng ánh mắt dò xét. Lý Uyên nhức cả đầu. "Nàng ấy giờ là bệnh nhân, các ngươi không thể nào đối xử với bệnh nhân..."
Lời Lý Uyên vừa thốt ra, còn chưa nói hết. Ba ánh mắt cùng nhau nhìn về phía hắn. Đến cả Hạ Hân Di, người luôn dịu dàng với hắn, cũng không nhịn được lườm hắn một cái… “Đừng ở trước mặt chúng ta mà làm ra vẻ thương hoa tiếc ngọc.”
"Ngươi bây giờ biết hắn sao?" Hàn Hiểu Hiểu dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Trần Khinh Tuyết, người không còn chút khác thường nào. Trần Khinh Tuyết nhìn Hàn Hiểu Hiểu, lại nhìn Hạ Hân Di và hai người kia. Cuối cùng, ánh mắt cô rơi trên người Lý Uyên. “Hắn là A Nhạc của ta, đây không phải ảo giác của ta.”
Ánh mắt Trần Khinh Tuyết dịu dàng, nhưng lời vừa thốt ra, đột nhiên cảm giác xung quanh sát khí càng tăng lên. "Hắn tên là Lý Uyên, không phải A Nhạc của ngươi!" Hạ Hân Di tuyên bố chủ quyền, kéo tay Lý Uyên ôm vào ngực.
Hàn Hiểu Hiểu cũng cười lạnh một tiếng. "Hắn hiện giờ đâu chỉ là A Nhạc của một mình ngươi, còn là A Huy của nàng, là Kiệt Luân của nàng." Hàn Hiểu Hiểu liếc qua Trần Mặc Mặc và Lưu Tử Diệp. Nghe vậy, Hạ Hân Di bỗng dưng nảy sinh cảm giác ưu việt. . . Chỉ khi ở bên cạnh nàng mới dùng tên thật!
Trần Khinh Tuyết nhìn bốn mỹ nữ mang theo địch ý nồng đậm đối với mình. Theo trực giác của phụ nữ, nàng đại khái đã đoán ra chuyện gì. Sau khi liếc Lý Uyên, trong lòng nàng lập tức nảy sinh chiến ý. Một đôi mắt trong chớp mắt trở nên sắc bén. Nàng cũng không phải quả hồng mềm dễ bị bóp!
"Vậy cũng chưa chắc đâu." Trần Khinh Tuyết ánh mắt không hề yếu thế quét bốn người một lượt, mỉm cười. “Dù bây giờ hắn có tên gì đi nữa, hắn vẫn luôn là A Nhạc của ta.” A, nàng ngay cả c·h·ế·t cũng không sợ, còn sợ cướp đàn ông với người khác sao?! Mặc dù chưa rõ thân phận và bối cảnh của bốn người phụ nữ này. Cũng không biết quan hệ cụ thể giữa các nàng và Lý Uyên là gì. Nhưng bất kể thế nào, đối phương đã thừa dịp mình còn đang mơ màng mà khai chiến. Vậy không có lý do gì mà phải sợ sệt, cứ tiếp chiêu trước đã. Đặc biệt là trận đầu, khí thế nhất định không thể thua. Nếu thua trận đầu, về sau sẽ thật sự trở thành quả hồng mềm để mặc người xoa bóp!
Không khí lập tức tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc. Khí thế coi nhẹ sinh t·ử của Trần Khinh Tuyết khiến đến ngay cả Hạ Hân Di không sợ trời không sợ đất cũng cảm thấy một áp lực chưa từng có... Ánh mắt bất giác liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu, người có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm. Lưu Tử Diệp cũng cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Cô âm thầm kêu khổ, vốn dĩ đánh với Hàn Hiểu Hiểu và Hạ Hân Di đã đủ mệt. Ai ngờ người mới tới còn khó đối phó như vậy! Lưu Tử Diệp nhìn Hàn Hiểu Hiểu, không thể chọc. Nhìn Hạ Hân Di, cũng không thể chọc. Cái cô Trần Khinh Tuyết này, xem ra cũng chẳng vừa gì... Cuối cùng, cô dùng ánh mắt u oán liếc nhìn Lý Uyên. Vì sao, vì sao bạn gái cũ của anh ai ai cũng giỏi đánh như vậy?! Như thế này khiến người ta rất nản lòng! Không thể có một người bình thường một chút để cô bắt nạt, tìm chút tự tin à…
"Thang đội, bên trong tình hình gì vậy? Năm nữ một nam?! Tôi đứng bên ngoài cũng cảm thấy không khí bên trong có sát khí nồng nặc...." Hai viên cảnh sát đi ngang qua thấy cảnh tượng hoành tráng bên trong, không khỏi xúc động. “Năm đại mỹ nữ còn đẹp hơn cả minh tinh, vì tranh giành một người đàn ông?! Thật đúng là chuyện hiếm có! Nếu tôi là người đàn ông đó, giờ có bị vứt xác xuống Hoàng Phố Giang cũng đáng!”
"Thôi đi, mấy cậu còn trẻ, không biết thế nào là Tu La Tràng, ban đầu ta nghĩ hai cô gái đánh nhau lúc nãy là đã đủ hung hãn rồi, ai ngờ lại còn có trận đại chiến năm nữ thế này. . . ." Thang Gia Minh một mặt thương cảm nhìn Lý Uyên đang đứng ở trung tâm của cơn bão. "Anh bạn à, cậu yên tâm đi. . . ."
"Hắn có tên thật, tên là Lý Uyên, mở miệng ra là A Nhạc, không biết còn tưởng hai người mới quen." Hàn Hiểu Hiểu thấy Trần Khinh Tuyết còn phách lối hơn cả Hạ Hân Di. Vừa lên đã khiêu khích bốn người bọn họ. Cô lập tức giận không chỗ trút. "Hắn là anh trai của ngươi à? Ngươi đến đây là để tranh giành anh trai mình à?"
Hạ Hân Di liếc Hàn Hiểu Hiểu một cái, không đợi Trần Khinh Tuyết lên tiếng. Đột nhiên chuyển mũi nhọn, chỉ tay về phía Trần Vũ Hoa. Có Hàn Hiểu Hiểu tiên phong nổ phát súng đầu tiên, Hạ Hân Di cũng tự hiểu là không thể lùi bước. Lúc này phải nhất trí đối ngoại mới được.
“Anh trai ruột của cô vừa vu khống Lý Uyên, ép người ta uống thuốc, còn gắn thiết bị định vị trong xe, những chuyện cô phải xử lý sau đó, chẳng lẽ cô không biết sao?”
Hàn Hiểu Hiểu nghe xong trực tiếp cho nổ tung tuyến sau lưng Trần Khinh Tuyết. Cô ngầm like cho Hạ Hân Di, nha đầu này cũng không tồi. Khi có việc liền trực tiếp là người hỗ trợ hỏa lực lớn nhất.
PS: Xin mọi người tặng quà miễn phí, cảm ơn đường mục ca nổ càng vung hoa, cảm ơn 17 Hạ Tú Nhi, cảm ơn Ngô Nọa bao con nhộng, cảm ơn Thúc Canh Phù, cảm ơn tất cả mọi người tặng quà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận