Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 121: Cùng Hàn Hiểu Hiểu sự tình bại lộ, Hạ Hân Di sẽ không thật giết người a

"Mau vào đi." Lý Uyên vừa định nhường Hạ Hân Di ra khỏi cửa.
Hạ Hân Di lập tức đưa hai tay ra với hắn.
"Ôm một cái...."
Nhìn cánh tay trắng nõn mềm mại của Hạ Hân Di, gương mặt mang vẻ chờ mong của trẻ con.
Lòng Lý Uyên trong nháy mắt mềm nhũn.
"Ngươi đúng là bà cô của ta...."
Lý Uyên lẩm bẩm một câu, ôm cả eo Hạ Hân Di nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Tần Mặc Diễm mở cửa bước ra thấy được.
Tần Mặc Diễm không có biểu cảm gì trên mặt, chỉ thoáng hiện lên một tia kinh ngạc và băng lãnh.
"Ta không phải bà cô gì cả, ta là của ngươi...."
Hạ Hân Di ôm lấy Lý Uyên làm nũng, nói được nửa câu thì con mắt đột nhiên nhìn về hướng phòng ngủ rồi trực tiếp sững sờ một chút.
Lý Uyên thấy vậy thì lông mày nhướng lên, có chút lo lắng nhìn mặt nàng.
Sau khi mình đi ra đã đóng cửa phòng ngủ rồi.
Chẳng lẽ nha đầu này phát hiện ra cái gì rồi sao?
"Ta không có đánh thức Hàn Hiểu Hiểu đấy chứ?"
Một giây sau, Hạ Hân Di đột nhiên hỏi nhỏ.
Cái bộ dạng cẩn thận đó giống như giữa nàng và Hàn Hiểu Hiểu có một mất một còn, là đối thủ trời sinh vậy.
Lý Uyên nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra....
Chuyện của hắn và Hàn Hiểu Hiểu, thật sự là chưa chuẩn bị cho Hạ Hân Di biết....
"Ngươi gõ cửa lớn tiếng như vậy, người ở phòng bên cạnh cũng bị ngươi đánh thức rồi...."
Lý Uyên gõ nhẹ vào đầu nhỏ của nàng, đem cả người nàng đặt lên ghế salon.
"Vậy tại sao cô ta không ra mắng ta?"
Hạ Hân Di nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ.
Giống như chỉ một giây sau thôi là sẽ có một con cọp cái từ bên trong đi ra đánh nhau với nàng....
"Thôi, đừng nhìn nữa, có thể là cô ta mệt rồi, hiện giờ không có sức phản ứng lại với ngươi...."
Lý Uyên sợ Hạ Hân Di nhìn ra cái gì, vội vàng xoay đầu nàng lại.
"Ngươi cũng nằm xuống ngủ một giấc đi, thức sớm ngủ không đủ sẽ không tốt cho làn da đâu."
"Vậy ngươi ôm ta ngủ."
Hạ Hân Di vừa dứt lời đã dán cả người vào Lý Uyên.
Nhưng một giây sau.
Hạ Hân Di khẽ chau mày, cảm giác như có một bộ đồ cản giữa mông và ghế.
Nàng chậm rãi buông một tay đang ôm Lý Uyên ra.
Vừa đưa tay lấy bộ đồ kia lên, chuẩn bị thả sang bên cạnh thì trong nháy mắt.
Hạ Hân Di nhìn bộ đồ trong tay mà cả người đờ đẫn.
Đó thực sự là một bộ nội y liền thân gợi cảm.....
Nhìn bộ đồ ren trong suốt quyến rũ khiến người ta trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng này, cả người Hạ Hân Di trực tiếp ngơ ngác.
Lý Uyên nhìn chiếc nội y gợi cảm bị Hạ Hân Di cầm giơ lên, trong nháy mắt cũng hoảng loạn....
Nó....sao lại ở trên ghế salon?!
Tối qua chiến đấu kịch liệt quá, làm rơi cái đồ này trên ghế salon rồi sao?!
Nhưng tối qua rõ ràng hắn và Hàn Hiểu Hiểu không có ở trên ghế salon mà!
"Đây, đây là vật gì?"
Ngây người trọn vẹn năm giây, Hạ Hân Di dùng ánh mắt tràn đầy khó tin chậm rãi chuyển từ bộ nội y sang gương mặt xấu hổ của Lý Uyên.
Lý Uyên trong nháy mắt bối rối....
Sao nhiều lần rồi cứ sợ cái gì là cái đó đến thế này!
Rõ ràng mình đã tận lực che giấu kỹ rồi mà....
Nhưng mà cái bộ nội y này rốt cuộc làm sao lại xuất hiện ở trên ghế salon vậy....
Lý Uyên cúi đầu, mắt không dám nhìn Hạ Hân Di....
Hạ Hân Di lúc này lông mày như muốn nhíu thành một vòng.
"Các ngươi, có phải tối hôm qua đã làm gì đó rồi không?!"
Sau khi hết kinh ngạc, trên mặt Hạ Hân Di dần dần hiện ra vẻ thất vọng và đau lòng, bờ môi cũng khẽ run.
Lý Uyên ngẩng đầu nhìn Hạ Hân Di, khẽ thở dài.
Đôi mắt Hạ Hân Di gắt gao nhìn chằm chằm mặt Lý Uyên, thấy hắn có biểu hiện thế này thì làm sao không biết chuyện gì đã xảy ra chứ.
Một tay đang nắm lấy tay Lý Uyên chậm rãi trượt xuống.
Cả người cũng lui về phía sau một chút.
"Ta biết ngay, ta biết ngay, các ngươi cô nam quả nữ ở sát vách nhau như vậy, làm sao mà không xảy ra chuyện gì được chứ!"
Trong mắt Hạ Hân Di dần dần lộ ra màn sương mù mông lung.
Đôi tay chậm rãi ôm lấy đầu gối, cuộn tròn trên ghế salon thành một đống.
Biểu hiện tuy chưa đau buồn đến mức muốn chết, nhưng đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ khó khăn như vậy trước mặt Lý Uyên.
"Hân Di...."
Lý Uyên vừa định đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Hạ Hân Di lập tức vô thức tránh ra, né tránh....
Lý Uyên trong nháy mắt sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tránh né tiếp xúc với mình.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lý Uyên.
Có lẽ là yêu đương quá mức không thể cứu vãn nổi rồi.
Hạ Hân Di lẽ ra phải vô cùng đau khổ, giận dữ nhưng vậy mà trong lòng nàng lại sinh ra một tia đau lòng và tự trách....
Vì sao rõ ràng mình phải tức giận lắm chứ.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn, bao nhiêu giận dữ tích tụ đều tan đi gần một nửa rồi....
Ngay lúc Hạ Hân Di âm thầm thở dài, thầm mắng mình sao không có tiền đồ.
Lý Uyên đột nhiên gỡ tay đang ôm đầu gối của nàng ra.
Kéo tay nàng về phía trước rồi nhẹ nhàng một vòng, cả người Hạ Hân Di hoàn toàn ngã vào lòng Lý Uyên.
Cả người bị đôi tay Lý Uyên ôm chặt.
Hạ Hân Di vốn còn muốn giãy giụa kịch liệt, trong nháy mắt liền bị sức mạnh bá đạo này làm mất đi hết khí lực phản kháng....
Vẻ mặt kích động ban đầu của nàng cũng chỉ có thể cam chịu nằm trên vai Lý Uyên.
"Nếu ngươi muốn xả giận thì cứ nói, muốn đánh thì cứ đánh, thậm chí nếu bây giờ ngươi đi lấy dao giết ta, ta cũng không có ý phản kháng."
Lý Uyên thấy Hạ Hân Di không còn phản kháng nữa thì chậm rãi lên tiếng.
Sắc mặt Hạ Hân Di nghe vậy liền thay đổi.
"Nếu ta giết ngươi thì ngươi có hối hận không?"
"Không hối hận, ta nợ ngươi."
Lý Uyên lắc đầu.
"Vậy thì tốt, ngươi thả ta ra, bây giờ ta sẽ đi xuống bếp lấy dao."
Hạ Hân Di vừa nói vừa đẩy tay Lý Uyên ra.
"Hả?"
Lý Uyên trong nháy mắt sững sờ, nhưng vẫn buông nàng ra.
Hạ Hân Di nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế salon, lau nước mắt trên mặt rồi đi thẳng về phía nhà bếp.
"Không phải, ngươi thật sự đi đó à?"
Lý Uyên thấy nàng một mặt quyết tuyệt đi về phía bếp thì trong lòng hoảng loạn.
Dù sao cái giống loài phụ nữ này khi tức giận lên cái gì cũng có thể làm được đấy!
"Hay là ngươi bình tĩnh một chút đi, đợi đến khi ngươi bình tĩnh lại rồi mà vẫn cảm thấy phải động dao thì ta không còn gì để nói. Nhưng nếu ngươi chỉ nhất thời xung động mà chém ta rồi hối hận thì người chết không sống lại được đâu, như vậy thì ta oan uổng quá...."
Lý Uyên vừa nói vừa nhìn theo nàng tới nhà bếp.
Nhưng bóng lưng quyết tuyệt của Hạ Hân Di không hề có ý quay đầu lại....
Ngay lúc Lý Uyên đang giãy giụa xem có nên để mặc nàng chém mình hay nên tránh đi rồi đợi nàng hết giận.
Hạ Hân Di đã đi từ nhà bếp ra rồi.
Trong tay nàng không cầm dao bếp như tưởng tượng mà là hai đôi bát đũa.
"Ta làm cho ngươi chút điểm tâm, ngươi lại đây ăn đi."
Hạ Hân Di nói xong thì mở hộp giữ ấm cơm trên bàn ra, một mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập không gian.
Nhìn Hạ Hân Di cố chịu đựng đau lòng, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Lòng Lý Uyên rối bời, mẹ nó ta còn không bằng cả súc sinh nữa!
Hắn vừa đứng lên thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
"Có ai ở nhà không? Phòng bên cạnh phàn nàn các người gây ồn, phiền các người mở cửa."
PS: Xin mọi người ủng hộ quà tặng miễn phí.....3000 lượt like cho một lần tăng sức mạnh, hắc hắc.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận