Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 198: Chỉ cần trong lòng có tu la tràng, đánh món ăn cũng có thể biến thành xử phạt trận

"Các ngươi đến tìm nàng sao?" Lúc này, Hạ Hân Di ngón tay chỉ Trầm Nguyệt Doanh, quay đầu hỏi mấy người đang đứng ở cạnh cửa.
Đám người nghe xong ánh mắt lập tức nhìn về phía Hạ Hân Di, trong nháy mắt liền bị nhan sắc không hề thua kém Trầm Nguyệt Doanh của nàng làm cho khiếp sợ. . . . .
"Phải, chúng ta là bạn học của Doanh Doanh ở trường, nghe nói nàng vừa ngất xỉu, vừa vặn đang nghỉ trưa, tới xem một chút Doanh Doanh." Bạn cùng phòng của Trầm Nguyệt Doanh vì thường xuyên thấy nhan sắc nghịch thiên của Trầm Nguyệt Doanh, rất nhanh đã kịp phản ứng.
Hạ Hân Di nghe xong mắt lập tức sáng lên.
"A, các ngươi muốn đưa nàng về trường học sao? Bạn trai ta cho nàng uống xong thuốc nàng liền có thể đi." Đám người đứng ở cạnh cửa nghe thấy người cho Trầm Nguyệt Doanh uống thuốc là bạn trai người khác, bất kể là nam hay nữ đều nặng nề thở phào nhẹ nhõm. . . . .
Bất quá ánh mắt các nam sinh nhìn Lý Uyên lập tức từ căm hờn chuyển sang từng tia hâm mộ. . . . .
Dù sao, xét về nhan sắc và dáng người cô gái này, một chút cũng không thua kém những giáo hoa nữ thần mà bọn họ đau khổ theo đuổi, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng rất ít. Có một cực phẩm nữ thần như vậy làm bạn gái, người đàn ông nào mà không hâm mộ. . . . .Đương nhiên nam cùng ngoại trừ. . . . .
Nhưng khi bọn họ thấy rõ trong phòng còn có Trần Mặc Mặc, Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh lúc này. . . . . Những người ít hiểu biết này mới đầu cho rằng Trầm Nguyệt Doanh đã là tuyệt sắc hiếm có trên đời. . . . . Nhưng ngay khi vừa mới bước vào công việc thực tập đầu tiên, họ đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của mình. . . . .Đây chẳng lẽ là Động Bàn Tơ trong truyền thuyết sao?!
Đến nỗi bọn họ cứ đứng như vậy tại chỗ, ngay cả mấy nữ sinh cũng bị dọa đến không dám tiến lên. . . . .
Hạ Hân Di vừa dứt lời, bát thuốc thang của Lý Uyên đã được Trầm Nguyệt Doanh uống cạn.
Vốn là thuốc đắng, vậy mà Trầm Nguyệt Doanh lại sửng sốt không có chút cảm giác nào. . . . .Mãi đến khi Lý Uyên lấy khăn giấy ra, vô ý thức lau miệng giúp nàng. Trầm Nguyệt Doanh mới trong nháy mắt tỉnh táo lại, liếc nhìn Lý Uyên một cái, cả người giống như bị điện giật, một lần nữa sợ hãi rụt lại. . . . .
"Ta. . . . Ta phải đến bệnh viện." Trầm Nguyệt Doanh cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu.
Lý Uyên nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, ánh mắt lại nhìn về phía bạn học của nàng.
"Có người đưa ngươi đi không?" Lý Uyên cố hết sức dùng ngữ khí ôn hòa để hỏi.
Trầm Nguyệt Doanh lập tức lắc đầu.
"Tự ta đi." Trầm Nguyệt Doanh vừa nói xong đã muốn đứng dậy từ ghế sofa.
Nhưng hai chân nàng mềm nhũn vừa đứng lên, cả người một trận lảo đảo, bụng còn lập tức phát ra tiếng "Ục ục". . . . . Nhìn bộ dạng này của nàng, rõ ràng là chưa ăn sáng, lại trải qua giày vò như vậy, đã bị tụt đường huyết. Nha đầu này, trong người không biết còn cất giấu bao nhiêu vấn đề nữa.
Lý Uyên thấy thế, bản năng muốn đỡ, nhưng vì tránh gây hiểu lầm và phủi sạch quan hệ. . . . liền nhanh chóng gọi Trần Mặc Mặc tới vịn.
"Trạng thái thân thể của ngươi bây giờ, trước tiên cần phải ăn một chút gì, nếu không đi chưa được mười bước đã phải té xỉu." Lý Uyên nói xong, nhìn về phía Hạ Hân Di đang ngơ ngác.
"Ngươi biết nhà ăn ở đâu chứ. . . . ."
Vừa rồi Tô Tiêu Du nói nhà ăn của tập đoàn Hạ thị là nhất tuyệt, hắn nghe được rất rõ. . . . .
Từ Thi Thanh và Tô Tiêu Du cũng từ trên ghế sofa đứng dậy.
"Để ta dẫn đường cho." Từ Thi Thanh nhìn Lý Uyên rồi lại nhìn Hạ Hân Di đang ngơ ngác lắc đầu. "Nhà ăn miễn phí cho công nhân viên và khách đến thăm, có quy định không cho phép mang đồ ăn ra ngoài, ngay cả tầng quản lý cũng không ngoại lệ, cho nên không có cách nào mang đi được."
Lý Uyên nhìn Từ Thi Thanh, nhẹ gật đầu.
Lý Uyên cũng không để ý đến phản ứng mãnh liệt của Trầm Nguyệt Doanh. Gọi Hạ Hân Di và thêm Trần Mặc Mặc, hai người cứ vậy đỡ Trầm Nguyệt Doanh đi ra ngoài. . . . .
Bởi vì thực tập sinh có thời gian và địa điểm ăn cơm thống nhất, sau khi xác nhận Trầm Nguyệt Doanh không sao, những bạn học kia của nàng cũng không đuổi theo nữa.
Hoàng Tử Ngang và mấy nam sinh khác ngây người nhìn Trầm Nguyệt Doanh được đỡ đi.
Một nhóm năm nữ một nam, đi lại nhộn nhịp, tỉ lệ quay đầu rất cao, hướng về nhà ăn công ty mà đi. . . . .
Nhà ăn của tập đoàn Hạ Thị nằm ở phía sau tòa nhà làm việc, là một tòa nhà năm tầng riêng biệt. Tầng năm đều là các món ăn đủ loại khẩu vị, đủ các chủng loại đặc sản, có cả buffet hải sản. . . . .
Lần nữa khiến Lý Uyên được thấy thế nào là ngang tàng của một công ty lớn.
Để tiết kiệm thời gian, Lý Uyên và mấy người trực tiếp đi khu đồ ăn nhanh.
Trần Mặc Mặc và Hạ Hân Di ở lại chăm sóc Trầm Nguyệt Doanh để phòng ngừa nàng bỏ chạy.
Lý Uyên, Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh đi mua đồ ăn. Nhìn hàng loạt các món ăn, Lý Uyên lập tức cảm thấy thèm ăn.
Vốn cho rằng vụ trưa hôm nay xã t·ử cùng trận phạt cuối cùng đã qua một đoạn thời gian.
Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh đang vì một bàn đồ ăn mà cãi nhau. . . . .
Hai người, một trái một phải đang nắm chặt lấy một bát trứng tráng hẹ, món mà Lý Uyên thích nhất, không chịu buông tay. . . . .
"Ta thấy trước."
"Là ta lấy trước."
Hai người cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, cái kiểu một lời không hợp là muốn đánh nhau kia, lập tức khiến Lý Uyên giật mình la lên. Ngay cả a di đang xới đồ ăn cũng bị hai người dọa cho sợ. . . . .
"Các ngươi đừng giành đừng giành. . . . Ta xới thêm một bát nữa là được." A di xới đồ ăn vội vàng xới thêm một bát trứng tráng hẹ đưa cho hai người.
Bà ấy đời này đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người suýt chút đánh nhau vì một bát trứng tráng hẹ. . . . Mà còn là hai đại mỹ nữ. . . . .
Thấy hai người không phản ứng, Lý Uyên nhanh chóng đi qua, cướp lấy bát trứng tráng hẹ trên tay hai người. . . . . Lúc này hai người mới đồng loạt chuyển ánh mắt chứa đầy thuốc nổ.
Nhưng chưa kịp để Lý Uyên thở phào, hai người lại đồng thời để mắt tới bàn hàu sống xào lăn ở gần đó. . . . .
Lý Uyên nhanh tay lẹ mắt trực tiếp lấy hết hàu sống vào đĩa của mình.
Nhưng bên kia, Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh dường như cố ý. . . . Lại tranh giành nhau vì món khoai tây sợi bên cạnh. . . . .
Đến khi vất vả lắm mới gọi đồ ăn xong, lưng và trán của Lý Uyên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. . . . .
A di xới đồ ăn trong lòng không ngừng cảm thán, đúng là sống lâu mới thấy!
Ba người bưng đồ ăn đi đến chỗ bàn mà Hạ Hân Di đã chọn sẵn để ngồi.
Vừa ngồi xuống mới phát hiện, Lý Uyên bị các nàng bao vây ở giữa. . . . . Năm người đẹp tuyệt trần cùng một nam tổ hợp này, không thể không nói trực tiếp trở thành một cảnh tượng lớn trong nhà ăn.
Không ít người vốn không định ăn ở khu đồ ăn nhanh, nhìn thấy bốn cô gái xinh đẹp như Hạ Hân Di, hai chân cứ ngẩn người không nghe sai khiến mà đi tới khu đồ ăn nhanh để lấy đồ ăn. . . . .
Ba người vừa mới ngồi xuống, vừa định ăn, Lý Uyên đã thấy Hạ Hân Di gắp mấy đũa đồ ăn vào trong bát mình. . . . . Hạ Hân Di vốn tưởng rằng hôm nay cuối cùng cũng không có ai giành ăn với mình.
Nhưng Tô Tiêu Du lại đột nhiên lấy một chút rau hẹ từ đống trứng tráng hẹ đã gắp vào bát mình, không một chút dấu vết bỏ vào bát của Lý Uyên. . . . .
"Ta không ăn rau hẹ. . . ." Hạ Hân Di nhìn thấy, sắc mặt trong nháy mắt giận dữ, một đôi mắt rực lửa nhìn về phía Tô Tiêu Du. . . . . Nàng còn chưa kịp nổi giận, con mắt liếc thấy Lê Mộng Ngưng đang đi về phía này. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận