Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 365: Có loại không tốt dự cảm

Chương 365: Có một loại dự cảm không tốt
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong ánh mắt kia, Lý Uyên có thể nhận thấy được Lưu Quân này sợ là sắp mở miệng cầu cạnh mình.
"Ta có việc phải đi trước, nếu ngươi có việc gì cứ gọi điện cho ta."
Lý Uyên không hề có ý định muốn giúp một người mà mình vốn không quen biết. Anh liền tiến lên vỗ vai Lý Cường.
Nói xong, Lý Uyên liền nhanh chóng bước vào thang máy, mặc cho Lưu Quân mặt mày xoắn xuýt không biết có nên lên tiếng hay không.
Thấy thang máy đóng cửa, tự mình đã mất đi một cơ hội, Lưu Quân lập tức lộ vẻ mặt ảo não.
"Buổi chiều phương án anh không cần giao, tôi tìm người khác làm."
Sau khi Lý Uyên đi, Tôn Siêu cũng mang theo ánh mắt có chút khác thường nhìn thoáng qua Lý Cường, nói xong cũng quay trở lại văn phòng. Khí thế của gã cũng không còn hung hăng như trước.
"Cường tử, vừa rồi cậu giấu kỹ đấy, cái tên Lý Uyên đó địa vị lớn như vậy, cậu lại dám lừa tớ bảo hắn chỉ là một tài xế bình thường?!"
Thấy xung quanh vắng lặng, Lưu Quân liền chạy nhanh đến chỗ Lý Cường. Lời nói có ý trách móc, nhưng ngữ khí lại chẳng dám có chút trách cứ nào. Hắn còn phải nhờ Lý Cường dẫn mối, để leo lên cây Lý Uyên này.
"Tớ thật sự không biết."
Lý Cường vẻ mặt đau khổ, lúc này cảm xúc trong lòng anh cực kỳ phức tạp. Vừa trải qua niềm vui bất ngờ, từ địa ngục lên thiên đường. Nhưng điều theo sau lại là phát hiện người mình vẫn coi là huynh đệ tốt suốt mấy chục năm, cứ ngỡ là hiểu rõ lại như đang che giấu một bí mật to lớn, khiến bản thân hoàn toàn không nhìn thấu.
"Cậu biết việc này quan trọng thế nào không, không cần biết cậu có biết hay không, dù sao nhìn ra được là hắn đối xử với cậu không hề giả tạo. Hắn còn tìm đến cả tổng giám đốc Hạ để giúp cậu chọn bộ phận!"
Vẻ mặt của Lưu Quân có chút khoa trương nhìn chằm chằm Lý Cường.
"Tổng giám đốc Hạ ghét nhất là đi cửa sau, hắn có thể làm đến mức này, hắn thật sự coi cậu là huynh đệ đấy."
Nghe Lưu Quân nói vậy, Lý Cường trong đầu suy nghĩ kỹ lại, liền nảy sinh một trận cảm động. Trong tiềm thức của anh, dù Lý Uyên những năm này có kỳ ngộ gì đi nữa, nếu có quan hệ ở Hạ thị tập đoàn thì chắc chắn cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn mới đổi được cho mình cơ hội chuyển bộ phận. Dù sao việc này đã kinh động đến tổng giám đốc Hạ rồi, nếu có thể dễ dàng làm được vậy thì đâu còn là người nữa?
"Cường tử, chúng ta là anh em đúng không?"
Lưu Quân đột nhiên đặt tay lên vai Lý Cường, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn quên đi vừa nãy khi nghĩ Lý Cường sắp bị phê bình, bộ dáng vội vàng né tránh của mình.
"Tôi và cậu là anh em, cậu và Uyên ca là anh em, vậy có nghĩa là tôi và Uyên ca cũng là anh em đúng không?"
Lý Quân nói rất có nghĩa khí.
Nhưng một người đã làm việc ở công ty nhiều năm như Lý Cường thì làm sao lại không hiểu được tính toán của Lưu Quân. Nghĩ đến dáng vẻ vội vàng rời đi của Lý Uyên lúc nãy, anh liền đoán được Lý Uyên căn bản không muốn giúp chuyện này cho Lưu Quân.
"Thôi đi, chính cậu vừa nãy còn nói Lý Uyên phải trả bất cứ giá nào mới giúp được cho tớ, chuyện của cậu, Lý Uyên chưa chắc đã giúp được."
Nói xong, Lý Cường liền lập tức quay người không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về văn phòng, để lại một mình Lưu Quân ngây người tại chỗ.
Nhưng sau đó, dường như hắn nghĩ ra điều gì, lập tức lấy điện thoại ra mở nhóm chat niên cấp.
"Có ai biết phương thức liên lạc của Tô Dạng, Tô giáo hoa không?"
Lưu Quân vội vàng gửi một tin nhắn như vậy vào nhóm, thậm chí không cần nói là mấy khóa. Bởi vì cho dù là bọn họ cách nhau đến 6 khóa, bạn học của hắn cũng đều nhận ra Tô Dạng. Thứ nhất là danh tiếng của Tô Dạng ở trường thực sự quá lớn, từ khi Hạ Hân Di và Tô Dạng xuất hiện, trong nội bộ nhất định của trường, hoa khôi liền trở thành danh từ riêng của hai người bọn họ. Dù Hạ Hân Di và Tô Dạng đã tốt nghiệp, mọi người cũng đã ngầm tạo thành một sự nhất trí, sẽ không gọi những nữ sinh xinh đẹp nhất của trường là hoa khôi. Bởi vì so với Hạ Hân Di và Tô Dạng thì những người khác đều lộ ra quá mức bình thường, chênh lệch quá lớn.
"Lưu Quân nghe ngóng về Tô giáo hoa để làm gì vậy?"
"Lưu Quân có phải vừa mới sáng ra đã uống nhiều quá không đấy?"
"Tớ nghĩ là cậu ta vừa mới tỉnh ngủ, nằm mơ lại thấy Tô giáo hoa rồi..."
Vốn yên tĩnh không gợn sóng, nhóm bạn học lập tức sôi trào bởi vì hai chữ "Tô Dạng".
"Lưu Quân, cậu ở Hạ thị tập đoàn mấy năm mà gan lớn thật, dám hỏi phương thức liên lạc của Tô giáo hoa."
"Dù vào được Hạ thị tập đoàn thì muốn hẹn Tô giáo hoa, cậu cũng chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thôi."
Trong nhóm những lời trêu chọc liên tiếp không ngừng. Nhưng Lưu Quân hoàn toàn không hề có một chút tức giận nào, dù sao họ đều đang nói sự thật, cũng chẳng có ác ý gì. Nếu như người vừa hỏi phương thức liên lạc của Tô giáo hoa là người khác, thì chắc chắn anh ta cũng sẽ trào phúng và trêu chọc một phen như vậy.
"Đừng làm loạn nữa, tớ thực sự có việc gấp cần phương thức liên lạc của Tô giáo hoa, ai có không?"
Lưu Quân lại nhanh chóng đánh một dòng chữ gửi vào nhóm.
"Thực sự vô cùng vô cùng quan trọng, ai cho tớ phương thức liên lạc của Tô giáo hoa, từ nay về sau người đó chính là nghĩa phụ của Lưu Quân tớ."
Lời của Lưu Quân coi như là trả bất cứ giá nào. Bây giờ trong trí nhớ của mọi người, anh ta nổi bật nhất là do gặp may mắn mới vào được làm việc ở Hạ thị tập đoàn. Mấy năm nay, các buổi họp lớp nhờ điều đó mà anh cũng không ít lần được bạn bè vốn không học hành tử tế ghen tị. Nếu như giờ mình bị sa thải, thì còn đi đâu mà tìm được công việc có đãi ngộ cao nữa chứ, về sau ngay cả họp lớp cũng không dám đi tham dự nữa.
Hiện tại, nhìn đi nhìn lại dường như chỉ có Lý Uyên là có khả năng giúp được mình. Dù cho Tô Dạng tìm người đó có phải là Lý Uyên hay không thì hắn vẫn cứ phải thử một chút. Tô Dạng một mực tìm người kia, nếu thật là Lý Uyên, mà mình lại giúp hai người bọn họ liên hệ lại với nhau, mình giúp hắn một chuyện lớn như vậy, hắn ít nhiều cũng phải thể hiện một chút cảm tạ chứ?! Thôi thì cứ liều như ngựa c·h·ết làm ngựa s·ố·n·g, biết đâu Lý Uyên thật sự sẽ giúp mình ở lại Hạ thị tập đoàn thì sao.
"Phương thức liên lạc của Tô giáo hoa tớ chắc chắn không có, nhưng mà tớ có nghe nói năm nay Tô giáo hoa sẽ không tham gia họp lớp nữa, cô ấy sắp đi nước ngoài định cư."
Một bạn nam đột nhiên gửi một tin nhắn như vậy vào nhóm, lập tức lại tạo nên một làn sóng kinh ngạc lớn. Sau khi xác nhận tin tức đáng tin, vừa nghĩ tới một người đẹp như vậy về sau rốt cuộc sẽ không gặp được nữa, mọi người đều không khỏi tiếc nuối.
Mà Lý Uyên vừa đi đến bên ngoài tòa nhà cao tầng của Hạ thị, đột nhiên hắt hơi một cái. Lý Uyên quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà, trong lòng đột nhiên không hiểu sao có một loại dự cảm không tốt mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận