Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 577: Các ngươi nhận thức bao lâu

Chương 577: Các người quen nhau bao lâu
Kỷ Ôn Ngôn cùng Lý Uyên đồng thời nhìn về phía cửa. Ánh mắt Lâm Diệc Nhã cũng vừa hay đảo qua Kỷ Ôn Ngôn. Khi thấy khuôn mặt đối phương, cả hai đều đồng loạt sững sờ một chút. Lâm Diệc Nhã lịch sự mỉm cười với Kỷ Ôn Ngôn rồi rời mắt khỏi cô, nhìn về phía gương mặt cuối cùng trong nhà ăn.
"Đụng!"
"Ối!"
Khi ánh mắt Lâm Diệc Nhã rơi lên mặt Lý Uyên, cả người cô như bị sét đánh, đôi mắt kinh hãi, toàn thân cứng đờ, lùi nhanh về sau hai bước. Cánh tay cô đụng phải cửa kính, chân giẫm lên mu bàn chân Vương di cũng không nhận ra.
"Nhã Nhã, con làm gì vậy?"
Vương di khó khăn rút chân mình từ dưới chân Lâm Diệc Nhã ra rồi khẽ đẩy cô. Bị Vương di đẩy, Lâm Diệc Nhã mới trong phút chốc tỉnh lại từ cơn sóng lớn trong lòng.
"Con, con đi rửa tay một chút."
Tay chân lạnh toát, Lâm Diệc Nhã lập tức quay người, gần như chạy trốn ra khỏi nhà hàng. Kỷ Ôn Ngôn nhìn theo bóng lưng Lâm Diệc Nhã, rồi có chút kỳ lạ quay sang nhìn Lý Uyên. Lý Uyên cũng nhìn Kỷ Ôn Ngôn. Cảm thấy sắp xong rồi, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
"Hân Hân, các con ăn trước, dì đi xem Nhã Nhã."
Vương di nói với Trương Duyệt Hân mấy người rồi đi theo Lâm Diệc Nhã vào phòng vệ sinh.
"Chắc là Nhã Nhã tỷ lâu không về, có chút không quen." Trương Duyệt Hân quay sang nói với Lý Uyên. Nghe vậy, Lý Uyên có chút chột dạ gật đầu.
"Nhã Nhã, sao thế? Trông người ta có giống kẻ lừa tiền lừa sắc chuyên nghiệp không?"
Khi Lâm Diệc Nhã vào phòng vệ sinh, Vương di nóng lòng hỏi. Lúc này trong đầu cô toàn là hình ảnh khuôn mặt của Lý Uyên cùng những ký ức đã qua của hai người. Lâm Diệc Nhã nghe câu hỏi thì lại cứng đờ người.
"Cái anh chàng ngồi bên tay trái Hân Hân kia có đúng là bạn trai nó không?"
"Đúng đó, nhìn thì cũng đẹp trai lịch sự, nhưng mà xã hội bây giờ nhiều kẻ lừa đảo lắm."
Vương di gật gù đáp. Nghe vậy, Lâm Diệc Nhã hai chân mềm nhũn, phải bám vào bồn rửa tay mới đứng vững được.
"Vương di, con đâu phải thầy bói, nhìn mặt mà đoán được."
Lâm Diệc Nhã vừa rửa tay vừa hít sâu, cố gắng trấn tĩnh.
"Cũng đúng, tại dì lo quá thôi."
Vương di thấy giọng điệu Lâm Diệc Nhã có chút bực bội, liền gật đầu rồi đi ra ngoài. Khoảng hai phút sau, Lâm Diệc Nhã lại xuất hiện ngoài cửa nhà hàng.
"Nhã Nhã tỷ, vào ngồi đi."
Trương Duyệt Hân thấy vậy sợ Lâm Diệc Nhã lại chạy mất, liền đứng dậy kéo tay cô.
"Đây là Kỷ Ôn Ngôn, đây là Lý Uyên, đều là... bạn tốt của con."
Trương Duyệt Hân kéo Lâm Diệc Nhã về chỗ ngồi, tiện thể chỉ Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên giới thiệu.
"Đây là chị gái tốt nhất từ nhỏ đến lớn của con, Lâm Diệc Nhã."
Trương Duyệt Hân nói xong, lại chỉ Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên. Kỷ Ôn Ngôn nhìn Lâm Diệc Nhã, rồi lại nhìn Lý Uyên, đột nhiên đứng lên đưa tay ra với Lâm Diệc Nhã. Lâm Diệc Nhã hơi ngẩn người rồi cũng đưa tay ra bắt lấy tay Kỷ Ôn Ngôn.
Nhưng áp lực lúc này lại dồn thẳng về phía Lý Uyên. Sau một thoáng chậm chạp, Lý Uyên vẫn là thoải mái đứng lên, cũng đưa tay về phía Lâm Diệc Nhã. Dù sao thì cũng muốn c·hết rồi, chẳng cần quan tâm đến sớm một chút. Lâm Diệc Nhã thấy Lý Uyên đưa tay ra, rồi nhìn khuôn mặt mà cô không thể nào quên được của anh, cô liền chết lặng tại chỗ.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên những khoảnh khắc của hai người trong quá khứ.
"Chào Lâm tiểu thư."
Thấy Lâm Diệc Nhã ngây người nhìn mình, Lý Uyên lập tức lên tiếng. Bị Lý Uyên nhắc, Lâm Diệc Nhã mới giật mình tỉnh lại. Để tránh bị Trương Duyệt Hân nghi ngờ, vô thức đưa tay bắt lấy tay Lý Uyên. Nhưng chỉ vừa da thịt chạm vào nhau, Lâm Diệc Nhã không thể nào kiềm chế mà giật mình run lên. Rồi vội vàng rụt tay lại.
"Thôi, ăn cơm đi."
Trương Duyệt Hân không nhận thấy cảm giác kỳ lạ giữa Lâm Diệc Nhã và Lý Uyên. Cô kéo Lý Uyên và Lâm Diệc Nhã ngồi xuống. Rồi ân cần gắp thức ăn cho Lâm Diệc Nhã. Còn Lâm Diệc Nhã thì toàn bộ buổi tối ăn đồ ăn nhạt nhẽo như nuốt nước ốc mà lòng không yên. Mặc dù cô khẳng định mình không nhầm người. Nhưng lúc này cô chỉ có thể tạm thời kìm nén mọi cảm xúc, hoàn toàn không dám liếc sang Lý Uyên. Trương Duyệt Hân trong lòng cũng vô cùng bất an. Cô không dám thể hiện quá thân mật với Lý Uyên. Lại sợ cái tên Kỷ Ôn Ngôn đáng ghét lại đột nhiên nói linh tinh. Còn Kỷ Ôn Ngôn thì luôn đảo mắt giữa Lâm Diệc Nhã và Lý Uyên. Cứ cảm thấy hai người này có gì đó. Nhưng Lâm Diệc Nhã lại tỏ ra như xa lạ với Lý Uyên vậy. Cả buổi ăn tối trôi qua trong không khí quỷ dị. Chỉ có Trương Duyệt Hân thỉnh thoảng nói chuyện với Lâm Diệc Nhã. Còn Lâm Diệc Nhã thì lòng đầy sóng gió vẫn luôn gật đầu lắc đầu cho qua chuyện. Thỉnh thoảng còn không nghe thấy Trương Duyệt Hân hỏi gì. Trương Duyệt Hân dù thấy lạ nhưng cũng chỉ cho rằng Lâm Diệc Nhã dạo này làm việc ở viện nghiên cứu quá mệt.
"Hân Hân, các cậu quen nhau từ khi nào?"
Mãi một lúc lâu sau, khi bữa tối sắp tàn. Lâm Diệc Nhã cuối cùng cũng có thể bình thường mở miệng nói chuyện, cô hỏi Trương Duyệt Hân mà không nhìn lên. Trương Duyệt Hân nghe vậy liền run cả tay. Lý Uyên cũng hơi cứng người. Còn Kỷ Ôn Ngôn thì mắt lập tức sáng lên, lộ ra bộ dáng hóng chuyện. Vốn nghĩ Lâm Diệc Nhã cuối cùng cũng nhịn không được mà muốn vạch trần với Trương Duyệt Hân. Lý Uyên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tội. Trêu chọc một cặp chị em thì đã là vô tâm, nhưng bây giờ lại thành một cặp khác. Anh có lẽ không đủ tư cách để nhận lỗi!
"Ừm, mấy năm trước rồi, mà dạo gần đây mới gặp lại." Trương Duyệt Hân nhìn Lâm Diệc Nhã, có chút lo lắng đáp. Lâm Diệc Nhã không chỉ là người mà Vương di rất tin tưởng, mà còn là người mà ba mẹ cô vô cùng tín nhiệm. Nếu cô ấy kể chuyện này cho ba mẹ, có khi mình bị nhốt lại mất... Đúng lúc Lý Uyên đang liếc nhìn Lâm Diệc Nhã, nghĩ xem làm cách nào để hóa giải cơn bão tố sắp tới thì Lâm Diệc Nhã lại một mực bình thản ăn đồ.
"A, thì ra trước đây đã quen nhau sao?"
Lâm Diệc Nhã giống như tự lẩm bẩm một mình rồi đáp một câu. Chỉ là vẻ mặt cô không lộ ra biểu cảm gì cả, vẫn điềm nhiên như thường.
"Tôi ăn no rồi." Lâm Diệc Nhã nói xong liền nhanh chóng ăn hết thức ăn trong chén rồi đứng dậy liếc nhìn Trương Duyệt Hân và Lý Uyên.
"Tôi, tôi cũng ăn no rồi."
Trương Duyệt Hân cũng nhanh chóng dọn sạch đồ ăn trong chén, định đưa Lâm Diệc Nhã về. Nhưng Lâm Diệc Nhã dường như không có ý rời đi, mà đi thẳng đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, khiến Trương Duyệt Hân ngẩn người.
"Nhã Nhã tỷ, chẳng phải viện nghiên cứu của chị bận lắm sao?"
Trương Duyệt Hân đi đến bên cạnh Lâm Diệc Nhã, thăm dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận