Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 39: Sinh bệnh ngươi không đi bệnh viện, trực tiếp chạy hỏa táng tràng?

"Chương 39: Bị bệnh không đi bệnh viện, ngươi trực tiếp chạy tới nhà hỏa táng à?"
"Oa a, phú bà đến rồi! Phú bà đến sớm vậy!"
"Đây chính là sự vui vẻ của phú bà, vừa ra tay đã là Gia Niên Hoa, ghen tị với Uyên Thần ngày thứ hai quá đi."
Lực chú ý trong phòng trực tiếp trong nháy mắt bị Gia Niên Hoa thu hút.
Mà Lý Uyên cả người lập tức đứng thẳng lên.
Trong mắt hắn, Gia Niên Hoa này biểu hiện là: Tuổi thọ +3.8 giờ!
"Đáng tiếc hôm nay Uyên Thần không khỏe trong người nên không phát trực tiếp, phú bà có muốn đi xem các bạn trẻ khác phát trực tiếp không?"
"Khụ khụ khụ, cái đó, thật ra ta có thể kiên trì phát trực tiếp dù đang bệnh, đừng hiểu lầm, ta không phải loại người thấy tiền sáng mắt, chỉ là vì ta có một tình yêu sâu sắc với sự nghiệp phát trực tiếp mà thôi."
Lý Uyên nhìn thẳng vào màn hình trực tiếp vẻ mặt nghiêm túc.
"Ha ha ha, quả nhiên vẫn là phú bà mới được a!"
"Tôi thấy Uyên Thần là bị đau bụng ấy, ăn chút đồ mềm là sẽ ổn thôi."
"Hương vị cơm chùa tôi cũng muốn biết."
Tại một văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố Hải Thành.
Nữ thư ký mặc áo sơ mi trắng, quần tất đen, giày cao gót đang bưng tập tài liệu trên tay.
Cô có chút không dám tin liếc nhìn vào bên trong văn phòng.
Đối diện với màn hình máy tính, nữ tổng giám đốc Hạ Thanh Ninh đang hé môi cười.
Cô làm thư ký cho tổng giám đốc hơn một năm rồi.
Thường thấy nhất là vẻ giả tạo cười lễ phép đối mặt với khách hàng.
Nhưng chưa bao giờ thấy tổng giám đốc cười tự nhiên và thoải mái như vậy.
"Tổng giám đốc, tài liệu ngài cần đây ạ."
Nữ thư ký cẩn thận gõ cửa một cái.
"Vào đi."
Hạ Thanh Ninh trong nháy mắt thu lại nụ cười mê người.
Cả người lập tức khôi phục dáng vẻ nữ tổng giám đốc bá đạo, khí thế ngời ngời.
Lý Uyên không để ý đến những lời chế giễu trên màn hình.
Tiếp tục mở một ứng dụng thông báo tuyển dụng nào đó.
Sau khi tìm kiếm cụm từ khóa "hỏa táng tràng ngày làm kết lương".
Trong nháy mắt, một đống thông tin nhảy ra.
"Tuyển dụng nhân viên hỏa táng, ca ngày 600 tệ một ngày, ca đêm 1.100 tệ một ngày, thanh toán tiền mặt ngay trong ngày, ưu tiên người duy nhất."
Trong mắt Lý Uyên, ca ngày có được tuổi thọ +14.4 giờ.
Ca đêm có được tuổi thọ +28.8 giờ.
Thù lao này đúng là cao hơn nhiều so với những công việc khác.
Mặc dù có hơi hạ thấp thân phận.
Nhưng không thể cưỡng lại việc người ta trả nhiều tiền a!
Ai có thể từ chối một công việc lương cao, trả tiền mặt ngay trong ngày như vậy?
Dù sao thì Lý Uyên cũng không thể từ chối.
Lúc này Lý Uyên liền chọn một tin tuyển dụng trông có vẻ đáng tin cậy.
Sau khi nhắn tin liên hệ xong xuôi, anh mới từ từ thả lỏng, nhấn ga.
Trực tiếp lái xe về hướng nhà hỏa táng.
Một tiếng sau.
Cảnh vật bên ngoài xe càng ngày càng vắng vẻ.
Thậm chí còn có vẻ hoang vu.
Những tòa nhà cao tầng vốn có đã biến thành gò núi hoang dã.
Nhìn khắp nơi, ngoài mấy căn nhà cấp thấp lác đác thì chỉ có thể thấy mỗi tháp phát sóng.
Phòng trực tiếp cũng bắt đầu tò mò về nơi Lý Uyên định đến.
Chiếc xe đột nhiên quẹo vào một con đường nhỏ cực kỳ hẻo lánh.
Mọi người trong phòng trực tiếp đều ngạc nhiên.
"Uyên Thần đây là muốn đi đâu vậy? Sao lại đi về nơi hoang vu như thế này, hôm nay không bói toán nữa à?"
"Các huynh đệ, tôi vừa tra bản đồ, con đường này cứ đi tiếp thì chỉ có một đích đến."
"Đích đến nào?"
"Nhà hỏa táng!"
"Tôi chết mất, thật hay giả đấy, nhà hỏa táng?"
"Thật đấy, tôi cũng vừa tra, đúng là đường đi đến nhà hỏa táng..."
"Má ơi, đường này đâu có được đi?"
"Uyên Thần, thân thể ngươi không khỏe sao không đi bệnh viện? Mà lại trực tiếp chạy tới nhà hỏa táng thế?"
"Tôi đoán Uyên Thần có lẽ là bị đau răng, hồi tôi đau răng cũng hận không thể đem mình đi hỏa táng tại chỗ."
"Chỉ là không ngờ Uyên Thần lại có sức hành động mạnh đến thế."
"Vậy Uyên Thần còn quay lại không?"
"Uyên Thần, phú bà ngươi cũng không cần nữa sao?"
Lại thêm một tiếng đồng hồ.
Lý Uyên cũng không biết mình đã đi bao xa trên con đường nhỏ quanh co này.
Phía trước càng ngày càng hoang vắng.
Thậm chí có chút âm u một cách khó hiểu.
"Nơi này đáng sợ thật đấy, sao tôi cảm giác lúc nào cũng có một xác chết nhảy ra từ trong bụi cỏ vậy?"
"Cái gì xác chết, sinh vật như thế hình như người ta gọi là "Cái Luân" đấy."
"Xác chết làm sao mà động được, là "A Phiêu" mới đúng chứ."
Lúc này, Lý Uyên liếc nhìn những lời bình luận trên màn hình cũng cảm thấy trong lòng hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như vậy.
Chỗ này đúng là quá đáng sợ.
Sớm biết vậy thì anh đã không nên vì tiền tài mà bị mờ mắt rồi.
Cùng với vài tiếng quạ kêu vang lên.
Lý Uyên trong nháy mắt tay run lên.
Ở ghế phụ không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh kiếm gỗ đào.
"Mấy người đừng nói nữa, làm Uyên Thần sợ hết hồn rồi ha ha ha."
"Ngọa tào, sao ở ghế phụ lại có thêm một thanh kiếm gỗ đào và bùa vàng vậy?"
"Ha ha ha mặt Uyên Thần xanh lè rồi, Uyên Thần thật sự sợ hãi rồi."
"Lần đầu tiên thấy Uyên Thần lộ vẻ mặt này ha ha ha, hôm nay xem buổi phát trực tiếp này đáng đồng tiền bát gạo rồi."
Dưới vô vàn những bình luận trên màn hình.
Lý Uyên cuối cùng cũng đã đến nhà hỏa táng không một bóng người trong vòng vài km.
"Má ơi, nhìn nơi này thôi đã cảm thấy âm phong từng cơn rồi, sợ chết khiếp."
"Khó trách người ta nói lương ở nhà hỏa táng cao, nếu là tôi thì đi nửa đường đã sợ quá mà chạy về rồi."
"Sợ gì chứ, nghèo còn không sợ, sợ ma làm gì?"
Sau khi đỗ xe, Lý Uyên gọi điện thoại.
Nửa phút sau.
Một người đàn ông mặc đồng phục màu xám, độ khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vàng chạy ra.
"Cậu là Lý Uyên phải không? Thay đồ đi, làm tới ban ngày ngày mai thì được hai nghìn tệ, không có vấn đề gì chứ?"
Người đàn ông vừa nói, vừa sốt ruột ném cho Lý Uyên một bộ đồng phục.
Lý Uyên có hơi ngơ ngác nhận lấy bộ quần áo lao động.
Sau đó được người đàn ông dẫn vào phòng thay đồ dành cho nhân viên.
Thấy Lý Uyên nhận đồ lao động, mọi người trong phòng trực tiếp bỗng bừng tỉnh.
"Ngọa tào, thì ra hắn là tới làm nhân viên chôn cất!"
"Ngọa tào, làm một ngày mà được 2000 tệ, một ngày nhanh bằng cả tháng lương của tao rồi!"
"Uyên Thần giúp tôi hỏi thử, ở nhà hỏa táng có thiếu người không? Tôi có thể khuân vác xác chết rất hăng hái, chạy còn có thể đuổi theo kịp."
"Tôi cũng được! Nếu nhà hỏa táng thiếu người làm, tôi còn có thể nằm vào đó cho đủ số lượng!"
"Mấy người thôi đi, để tôi vào thay đồ rồi sẽ hỏi thử cho mấy người."
Lý Uyên vừa trả lời những bình luận trên màn hình, vừa đi vào phòng thay đồ.
Vừa bước vào, anh đã thấy ngay một tấm biển lớn màu lam vô cùng nổi bật treo ở sảnh.
Trên cùng viết bảy chữ lớn: "Quy tắc nhân viên nhà hỏa táng".
Điều thứ nhất: Hãy tin vào khoa học.
Điều thứ hai: Trên thế giới này không có ma quỷ, bất luận trong công việc cậu nhìn thấy gì, đừng tin vào những điều lạ thường và lời đồn, người vi phạm sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
Điều thứ ba: Khi ở chung phòng với xác chết, bất luận nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cũng không được trả lời, không được tự ý nói, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả, nhà hỏa táng không chịu trách nhiệm.
Điều thứ tư: Hãy nhớ kỹ, phía sau núi còn có núi, xung quanh nhà hỏa táng lại càng không có núi, nếu như cậu thấy có núi, xin hãy xin nghỉ về nhà đi vì đã nhìn thấy điều không nên.
Điều thứ năm: Cấm tự ý kiểm đếm số lượng xác chết không người nhận, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả, nếu phát hiện số lượng không đúng, xin hãy giữ kín bí mật, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Điều thứ sáu: Khi trực ca đêm, xin hãy thường xuyên xác nhận xem người đồng nghiệp làm cùng cậu có còn là người không."
"Ối mẹ ơi, da đầu tôi tê hết cả lên, cái này có chắc là quy tắc nhân viên không đấy?!""Đây có phải là nhà hỏa táng nghiêm chỉnh không vậy? Cái quy tắc nhân viên này thật là đáng sợ, tay tôi đã toát mồ hôi rồi đây này.""Cái quái gì vậy, sao lại có quy tắc như vậy, có phải nhà hỏa táng này có vấn đề gì không vậy?""A di đà phật, xin mưa đạn hộ thể."Lúc này, sắc mặt của Lý Uyên đã trở nên tái mét.Anh đã hối hận rồi.Cái quy tắc đầu tiên và mấy cái sau mâu thuẫn nhau hoàn toàn.Đặc biệt là cái điều cuối cùng kia.Không phải người thì có thể là cái thứ gì được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho rõ ràng đi chứ.Tôi muốn về nhà.....Lý Uyên nhìn người đại ca mặc đồ xám đang đợi mình ở bên ngoài.Nhưng người ta cho anh hai nghìn tệ đấy, hai ngày tuổi thọ đấy!Cắn răng một cái anh vẫn là thay bộ đồng phục nhân viên.Nhìn thấy Lý Uyên mặc quần áo lao động bước ra.Người đại ca mặc đồ xám lập tức tươi cười hớn hở.Y như đã thấy được con mồi của mình."Tôi nhìn biểu cảm của người đại ca có vẻ không thích hợp a, Uyên Thần nhanh lấy kiếm gỗ đào đâm hắn một cái xem thử có phải là người không theo như quy tắc.""Ơ? Nhưng bây giờ đang là ban ngày mà, làm vậy đâu có được, quy tắc bảo phải là buổi tối.""Hôm qua có người nghỉ đột xuất, hiện tại đang thiếu người, may là cậu đồng ý đến đây, cuối cùng thì tôi cũng có người giúp trông coi xác chết, tôi tên Trương Hữu Tài, cậu cứ gọi tôi là anh Trương là được rồi."Người đại ca mặc đồ xám cười hắc hắc.Nhưng trong mắt Lý Uyên và mọi người trong phòng trực tiếp lại chỉ cảm thấy một trận nổi da gà."Tôi muốn hỏi một chút, người đó, đi rồi là đi thật sao?"Lý Uyên vịn tay vào chuôi kiếm gỗ đào, yếu ớt hỏi một câu."Đừng hiểu lầm, anh ta là về nhà xem thân thích."Trương Hữu Tài nói khiến Lý Uyên từ từ thở phào nhẹ nhõm.Có điều câu nói tiếp theo của Trương Hữu Tài lại ngay lập tức làm lông tơ trên người Lý Uyên dựng đứng.Cảm giác có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu."Người thân thích đó vẫn là do chính tay anh ta đưa vào lò hỏa thiêu đấy, hắc hắc hắc."Vương Đức Phát?! ! !"Hiểu Hiểu, em muốn về nhà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận