Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 122: Tần Mặc Diễm nữ sĩ, đối với tối hôm qua bắt chuột thuyết pháp ngươi tiếp nhận sao?

Chương 122: Tần Mặc Diễm nữ sĩ, đối với cách giải thích chuyện bắt chuột tối hôm qua của hắn, cô chấp nhận không?
Nghe tiếng bên ngoài cửa, Lý Uyên cùng Hạ Hân Di đồng thời giật mình. Lý Uyên thì nghĩ là do hắn và Hàn Hiểu Hiểu tối qua động tĩnh lớn quá, bị hàng xóm khiếu nại. Còn Hạ Hân Di thì cho rằng do vừa rồi mình gõ cửa lớn tiếng quá, đánh thức nhà bên. Hạ Hân Di không còn lòng dạ nào mà bận tâm đến chuyện của Lý Uyên và Hàn Hiểu Hiểu nữa, vội vàng liếc Lý Uyên một ánh mắt đầy sợ hãi. . . . .
Lý Uyên lúc này trong lòng còn sợ hơn cả Hạ Hân Di. . . . Tối qua bọn hắn làm chuyện đó, âm thanh lớn bị người ta đến tận cửa khiếu nại, chuyện này thật quá mất mặt mà. . . . Hơn nữa còn có Hạ Hân Di ở đây, ngay trước mặt nàng nói mình và Hàn Hiểu Hiểu tối qua quá kịch liệt? Chẳng lẽ nàng sẽ không lại chạy xuống bếp xách dao lên chém người sao?! Hắn có mấy cái mạng cũng không đủ để chịu như vậy đâu!
Trong phút chốc, cả hai người đều chột dạ không thôi. . . . .
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta ra mở cửa xin lỗi họ." Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên, vội vàng đặt bát đũa xuống, vẻ mặt kiên quyết bước ra cửa.
Lý Uyên thấy thế liền kéo tay Hạ Hân Di lại. Thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng hôn lên má nàng. "Bị mắng sao có thể để tiểu tiên nữ bảo bối của ta phải chịu được, em vào phòng anh trốn một chút, ngoan."
Lý Uyên vừa nói xong liền đẩy Hạ Hân Di vào phòng mình. Đùa thôi, mình mất mặt thì không sao, nhưng không thể kéo theo Hạ Hân Di vô tội cùng chịu trận. . . Với lại nếu nha đầu này biết tối qua mình làm gì, chắc chắn hôm nay họa sát thân khó tránh. . .
"Không được, em gây chuyện, sao có thể để anh thay em chịu mắng. . . ." Hạ Hân Di nghe Lý Uyên nói vậy, trong lòng trong nháy mắt ngọt ngào như ăn mật. Nhưng nàng vẫn tránh qua một bên, né tay Lý Uyên, định mở cửa.
Lý Uyên còn muốn ngăn lại nhưng Hạ Hân Di lại nhanh chân hơn. Hai người đứng cách cửa không xa, Hạ Hân Di đã mở cửa phòng ra trước một bước. . . .
Lý Uyên thấy vậy, bất chấp việc có thể bị chém, vội vàng lao tới kéo nàng ra sau lưng mình, đôi tay ôm chặt che chở nàng. Dù sao hàng xóm rất có thể đã bị mình tra tấn cả đêm, vừa mới chợp mắt, sáng sớm lại bị tiếng đập cửa làm thức giấc. Đổi lại là ai cũng sẽ tinh thần suy sụp mà thôi. . . . Nhà bên không trực tiếp xách dao đến cửa, mà là chọn khiếu nại, đã coi như rất kiềm chế rồi. . . .
Nhưng mà dù có kiềm chế thế nào, thấy người cầm đầu, không ít trường hợp sẽ kích động mà động tay đánh người. Da mặt mình dày thịt béo, bị đánh chút cũng không sao. Lỡ đối phương ra tay nặng quá, không chừng mình còn được về gara bảo dưỡng đấy. . . . .
Một giây sau, cửa mở. Đứng ngoài là hai công an mặc đồng phục cùng một người quản lý chung cư. Lý Uyên thấy thế, ôm chặt Hạ Hân Di ra sau lưng, mình lập tức đổi sang vẻ mặt của một người phạm lỗi. . . . .
"Thật xin lỗi, tối qua trong nhà có hai con chuột, vợ ta sợ chuột, nên mới kêu to một chút. . ." Lý Uyên vừa chân thành nhìn hai cảnh sát nhân dân xin lỗi, vừa liếc nhìn Hạ Hân Di ở sau lưng.
Hạ Hân Di nghe Lý Uyên gọi mình "Vợ", trong ánh mắt bỗng nhìn về phía mình. Trong thoáng chốc, nàng cảm giác cả người mình như đang bay lên. . . .
"Phiền anh và vợ cho tôi xin số chứng minh thư." Một công an tầm hai mươi tuổi nhìn Lý Uyên, giọng nói bình thản. "Vì nhận được khiếu nại của nhà bên, nói các anh nửa đêm gây ồn ào, mong anh phối hợp công tác."
"Nửa đêm gây ồn ào? Không phải vừa rồi sao?" Hạ Hân Di nghe xong lập tức lộ đầu ra từ sau lưng Lý Uyên, nghi hoặc nhìn hai công an. Rồi lại nhìn Lý Uyên, nội tâm đã bắt đầu hoảng loạn dần.
Hai công an vừa thấy Hạ Hân Di từ sau lưng Lý Uyên đi ra, đồng tử liền rụt lại một hồi. Trong mắt ánh lên một vẻ kinh diễm và kinh ngạc sâu sắc. Đồng thời biểu cảm khi nhìn Lý Uyên cũng lập tức thay đổi, ánh mắt ghen tị kia căn bản không thể giấu nổi. . .
"Chúng tôi nhận được khiếu nại là từ 10 giờ đêm qua đến 2 giờ sáng, các anh có hành vi gây ồn ào nghiêm trọng, vừa rồi cũng đã xác nhận với nhà bên." Hai công an liếc nhìn bản ghi chép vừa làm. Lại nhìn Hạ Hân Di, thấy nước mắt trên mặt nàng, ngữ khí trở nên dịu dàng hơn hẳn. Xem ra là con chuột chết tiệt kia tối qua đã làm cô gái xinh đẹp như tiên nữ đây bị dọa sợ không ít. . .
"Cảnh sát đồng chí, là chúng tôi sai, các anh muốn xử phạt thế nào cũng được." Thấy Hạ Hân Di càng kỳ quái nhìn mình, Lý Uyên tranh thủ thời gian né ánh mắt của nàng, nhìn hai công an.
Hạ Hân Di thấy thế thì quay đầu nhìn thoáng qua bộ đồ ngủ khiêu gợi trên ghế salon, rồi lại liếc nhìn phòng ngủ của Hàn Hiểu Hiểu. Trong lòng không khỏi xuất hiện vài hình ảnh không thích hợp với trẻ con. Nàng đại khái đã đoán được "gây ồn ào" này có nghĩa gì rồi. . . .
Hạ Hân Di liếc nhìn Lý Uyên đang sợ hãi đến không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt trong nháy mắt lại ảm đạm xuống. Rồi nhìn ba người ngoài cửa, Hạ Hân Di không để ý đến Lý Uyên nữa. Có chút thất thần quay người vào phòng. Nàng không muốn nghĩ đến những hình ảnh xảy ra giữa Lý Uyên và Hàn Hiểu Hiểu tối qua, nhưng trong đầu không thể nào kìm chế được. . . . .
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ Hàn Hiểu Hiểu mở ra. Hàn Hiểu Hiểu mặc đồ ngủ hình hoạt hình, từ từ bước ra. Nhìn thấy Hạ Hân Di đang ngơ ngác ngồi trước bàn ăn. Hạ Hân Di nghe thấy tiếng động bên trong, từ từ ngẩng đầu lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Hiểu Hiểu thấy Hạ Hân Di không còn vẻ vui vẻ phấn khởi như mọi lần, mà ngược lại là một bộ dáng bi phẫn cùng thương tâm đan xen, trong nháy mắt giật mình. Sau đó lập tức nhớ ra gì đó, ánh mắt nhanh chóng liếc về bộ đồ ngủ khiêu gợi bị ném trên ghế salon. Khóe miệng lập tức nở một nụ cười đắc ý như đã hiểu ra. Xem ra biện pháp mình cùng Trần Mặc Mặc đã bàn có hiệu quả. Hừ, không phải đồ đạc nhà người khác cũng không vừa sao. . .
Mẹ đây sẽ lấy đi cái chén của ngươi, khắc lên tên ta, xem ngươi còn dám giành đồ ăn không. . . .
Nhìn Hàn Hiểu Hiểu không hiểu gì nhìn mình, Hạ Hân Di nhanh chóng dời ánh mắt đi như con chim Phượng Hoàng thua cuộc. Nàng ngơ ngác nhìn đĩa đồ ăn mang tới. Mặc dù nàng đã có chuẩn bị tâm lý cho loại chuyện này. Dù sao có cho Lý Uyên làm tiểu tam nàng cũng không để ý mà. Thế nhưng là dù đã có chuẩn bị nhưng khi sự thật thật sự xảy ra trước mắt, hơn nữa người phụ nữ đó lại còn là đối thủ một mất một còn của nàng, điều này đối với nàng vẫn là một sự đả kích lớn về thể xác lẫn tinh thần. Đến nỗi bây giờ, nàng cũng không biết phải đối mặt với Lý Uyên hay thậm chí là Hàn Hiểu Hiểu như thế nào nữa. Bởi vì trong tình huống hiện tại, nàng có cảm giác như mình thực sự là một tiểu tam. . .
Mà nữ chủ nhân lại là Hàn Hiểu Hiểu, người mà nàng không ưa nhất. . . . Điều này làm nàng cảm thấy, ít nhất quan hệ giữa mình và Hàn Hiểu Hiểu là ngang hàng với nhau, trong nháy mắt lại cảm thấy hụt hẫng. . . .
Hàn Hiểu Hiểu thấy Hạ Hân Di cúi đầu không nói gì, đi thẳng về phía Lý Uyên. Lý Uyên sau khi báo xong chứng minh thư, một mực cố gắng giải thích cho hai cảnh sát nghe chuyện con chuột tối qua to như thế nào, mình bắt chúng mất sức ra sao. Nghe tiếng Hàn Hiểu Hiểu, trong đầu hắn trong nháy mắt liền hiện lên những cảnh tượng đêm qua của hai người, mặt liền đỏ lên vì xấu hổ. . . . .
"Được rồi, tôi nghĩ chúng tôi đã hiểu đại khái tình hình." Hai công an nghe Lý Uyên thuyết minh thì gật đầu. Lý Uyên thấy mấy người có vẻ đã bị mình cho qua rồi. Trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đang định tiễn khách, hai công an đột nhiên quay đầu. Ánh mắt nhìn về hướng nhà bên mà Lý Uyên đứng trong phòng không nhìn thấy."Tần Mặc Diễm nữ sĩ, cô có đồng ý với cách giải thích của hắn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận