Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 393: Thẳng thắn

Lý Uyên nghe xong, sao lại không rõ ý của Trần Mặc Mặc.... Trong lòng chợt khẽ động, lương tâm lại có chút cắn rứt.... Lý Uyên nhìn thoáng qua vào phòng khách qua khung cửa sổ ban công. Tuy không thấy Hàn Hiểu Hiểu, nhưng vì an toàn, Lý Uyên rút tay về đóng cửa ban công lại. Trần Mặc Mặc vừa thấy Lý Uyên đóng cửa ban công, trong đầu trong nháy mắt liền nghĩ đến cái tình huống có thể khiến người ta không còn mặt mũi nào. Chẳng lẽ... hắn muốn ở ban công.... Trần Mặc Mặc toàn thân cứng đờ... Vô ý thức nhìn về phía bên ngoài ban công. Tuy ban công của khu nhà cũ này làm có cao hơn chút so với khu nhà mới, nhưng bên này ban công lại gần như đối diện với đường cái xe cộ qua lại... Còn có các tòa nhà cao tầng đối diện, nếu có người để ý thì đều có thể thấy rõ bên này.... Giờ phút này nội tâm Trần Mặc Mặc vô cùng rối rắm.... Mỗi một hành động của Lý Uyên lọt vào mắt nàng đều có thể khiến đáy lòng nàng run rẩy. Dù vô cùng không t·h·í·c·h ứng... nhưng nàng căn bản không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Lý Uyên.... "Có thể... có thể vào trong một chút không?" Thấy Lý Uyên đóng cửa lại rồi đi về phía mình, toàn thân Trần Mặc Mặc lại một lần nữa cứng đờ. Nhìn thoáng qua chỗ góc khuất ban công không có tầm nhìn, nàng có chút yếu ớt hỏi một câu.... "Vào trong làm gì?" Lý Uyên có chút kỳ quái nhìn Trần Mặc Mặc lúc này càng thêm kỳ quái. "A... vậy... vậy thì ở đây đi...." Trần Mặc Mặc nghe xong còn tưởng bị Lý Uyên cự tuyệt.... Liền hạ quyết tâm, cũng không nhìn ra bên ngoài nữa, trực tiếp run rẩy vươn tay muốn cởi chiếc váy trên người mình.... Lý Uyên vừa thấy hành động của Trần Mặc Mặc, ngây người một chút rồi lập tức tiến lên nắm lấy hai tay đang cởi váy đến vai của nàng... Nàng sẽ không cho rằng mình muốn cùng nàng ở ban công làm gì chứ... Đứa nhỏ ngốc này... Lúc nào lại nghĩ lung tung như vậy... Lý Uyên nhanh chóng mặc lại váy cho Trần Mặc Mặc... Sau đó nhìn ra ngoài một cái, may mà Trần Mặc Mặc quay mặt vào trong đứng, dù có người nhìn thấy cũng chỉ có thể thấy lưng. Nếu để người ta nhìn thấy một chút cảnh xuân... hắn nhất định phải x·á·ch d·a·o đến tận cửa đào con mắt đối phương... Chỉ là hắn không nghĩ đến, Trần Mặc Mặc bảo thủ trong tình cảm đến mức gần như mắc b·ệ·n·h thích sạch sẽ, không chỉ trước đó chủ động ở cùng Hàn Hiểu Hiểu.... Bây giờ ngay cả ở ban công... Nếu thật làm như vậy, thà để Hàn Hiểu Hiểu phân thây mình còn hơn... c·ặ·n bã nam cũng có giới hạn của c·ặ·n bã nam... Hắn còn chưa đến mức để nửa thân dưới khống chế đại não.... "Ngươi coi ta là cầm thú sao?" Trong ánh mắt Lý Uyên vừa có đau lòng vừa có chút trách móc. "A?" Trần Mặc Mặc thấy Lý Uyên kéo lại y phục của mình, mở to đôi mắt có chút khó hiểu nhìn hắn. "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng không thể để Hiểu Hiểu nghe thấy, nên mới đóng cửa..." Lý Uyên thấy Trần Mặc Mặc vẫn còn mơ hồ chưa kịp phản ứng... không nhịn được đưa tay gõ vào đầu nàng.... "Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy..." Trần Mặc Mặc nghe Lý Uyên giải t·h·í·c·h thì lập tức đỏ mặt tía tai... Cảm giác như mình đã hiểu lầm rồi... "Vậy... ngươi muốn nói gì với ta..." Trần Mặc Mặc vội vàng đổi chủ đề, che giấu sự x·ấ·u hổ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.... Lý Uyên nhìn mặt Trần Mặc Mặc, vẻ mặt hiếm thấy trở nên nghiêm túc. "B·ệ·n·h của ta sau ba tháng sẽ không c·hết, có thể là rất nhiều năm nữa cũng sẽ không c·hết." Lời Lý Uyên vừa nói ra, Trần Mặc Mặc trực tiếp há to miệng không thể tin nổi nhìn hắn. "Sẽ không c·hết? Là chẩn đoán sai sao?" Sau khi hết kh·iế·p sợ, Trần Mặc Mặc không nghi ngờ gì, một đôi mắt to từ từ đọng nước mắt long lanh. Nàng tin chắc Lý Uyên sẽ không g·ạt mình, nhưng đầu óc nhỏ bé nhất thời cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng chuẩn đoán sai bệnh.... Lý Uyên xoa đầu Trần Mặc Mặc, giúp nàng lau nước mắt. Nhưng hắn không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào Trần Mặc Mặc, nước mắt nàng lập tức càng chảy càng nhiều... Không thể ngừng lại, lau không hết... Cuối cùng đối mặt với nước mắt như vỡ đê của Trần Mặc Mặc, Lý Uyên chỉ có thể nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. "Bệnh là thật, nhưng do một vài nguyên nhân mà tạm thời ta vẫn chưa c·hết được." Lời của Lý Uyên khiến Trần Mặc Mặc không biết là k·í·c·h· độ·n·g hay là cao hứng, cả người run rẩy không ngừng trong l·ò·ng ngực của hắn. "Ngươi nói thật chứ?" Rất lâu sau, Trần Mặc Mặc mới chậm rãi nín khóc, ngẩng đầu nhỏ lên chớp chớp đôi mắt to còn đọng nước mắt nhìn mặt Lý Uyên. "Ừ, thật." Lý Uyên đưa tay xoa nước mắt trên mặt Trần Mặc Mặc. Liên quan tới chân tướng b·ệ·n·h tình của mình, vào ngày Trần Mặc Mặc ngất xỉu, Lý Uyên đã quyết định tìm thời gian nói cho nàng biết. Hắn cũng có đủ tự tin không lo lắng Trần Mặc Mặc sẽ nói ra. Hơn nữa, việc này cứ giấu mãi trong lòng một mình.... Rất khó chịu.... Nếu có người có thể chia sẻ.... Đến thời điểm quan trọng có thể cho mình đ·á·n·h yểm hộ.... Như vậy áp lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều.... Mà Trần Mặc Mặc thật sự rất thích hợp... Có Trần Mặc Mặc phối hợp biết đâu qua hai tháng nữa cũng không cần bị p·h·â·n th·ây nữa chứ...? "Vậy nên đêm nay ngươi còn muốn ở lại không?" Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc đang mỉm cười trong nước mắt... Bỗng nhiên cười đùa nói. Nhưng Trần Mặc Mặc lại rất nghe lời gật đầu... "Cả ngày hôm nay ta đều đang tự mình làm công tác tâm lý, kể cả vừa nãy khi ta cho là ngươi muốn ở ban công...." Mặt Trần Mặc Mặc đỏ ửng khi nói đến. "Ta đã hạ quyết tâm lớn nhất trong đời, không kể bệnh tình của ngươi như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ không đi." Ý của Trần Mặc Mặc đã nói rất rõ ràng.... Hắn vốn cho rằng sau khi mình nói ra sự thật, Trần Mặc Mặc sẽ từ bỏ.... Dù sao chuyện sinh con này cũng không gấp gáp gì. Huống chi còn là 3... ba người... Nhưng nhìn đôi mắt kiên định của Trần Mặc Mặc, lập tức khiến Lý Uyên không biết phải làm gì.... "Ngươi tuyệt đối đừng đ·u·ổ·i ta đi, ta sợ lần sau ta sẽ không có quyết tâm lớn như vậy." Thấy Lý Uyên có chút do dự, Trần Mặc Mặc lập tức lộ ra một tia hoảng hốt.... Lý Uyên thấy vậy vừa định mở miệng nói thì cửa ban công đột nhiên bị gõ.... Mở cửa ra, Hàn Hiểu Hiểu đứng trong phòng một mặt cổ quái nhìn Lý Uyên và Trần Mặc Mặc. Nhất là khi thấy y phục của Trần Mặc Mặc không chỉnh tề... Hai cúc áo ngực chưa cài... Ánh mắt liền càng thêm kỳ quái nhìn Trần Mặc Mặc. "Chúng ta không có..." Trần Mặc Mặc lập tức giải t·h·í·c·h với Hàn Hiểu Hiểu.... Hàn Hiểu Hiểu lại nhếch miệng cười với Trần Mặc Mặc.... Bộ dạng rõ ràng là không tin. "Ta đi tắm trước." Hàn Hiểu Hiểu nói xong thì xoay người rời đi... Trần Mặc Mặc há hốc mồm, một mặt vừa x·ấ·u hổ vừa giận dữ liếc nhìn Lý Uyên....
Bạn cần đăng nhập để bình luận