Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 34: Đại sư, ngươi tin tưởng ái tình sao?

Chương 34: "Đại sư, ngươi tin vào tình yêu không?"
"... "Đám người trong phòng phát trực tiếp cũng hết cách rồi."
"Tuy nhiên, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện sao? Uyên Thần xem cho kỹ sư Đại Hùng rất chuẩn đấy chứ?"
"Đừng nói, vừa nãy không để ý, ngươi nói vậy đúng là thật."
"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Uyên Thần thật sự biết tính toán?"
"Nhưng mà sao Uyên Thần không hỏi thêm mấy vấn đề nhỉ, tính cho kỹ sư Đại Hùng nhanh quá, tiếc là còn chưa nhìn đủ bóng dáng."
"Bóng dáng anh trai nhà ta, ngươi có nhìn thấy không hả?"
"Này, Tiểu Hắc Tử, cuối cùng cũng lộ sơ hở rồi đấy!"
"Các huynh đệ, phải tin vào khoa học chứ!"
Luyến tiếc nhìn xong bóng dáng cô gái Đại Hùng, thời gian cũng đã đến giữa trưa.
Trên đường người đi lại và hàng quán cũng dần dần đông lên.
Đúng lúc Lý Uyên chuẩn bị đi mua cơm trưa.
Bên cạnh truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc.
"Tiểu huynh đệ bán đồ lót tình thú!"
Chỉ thấy đại ca bán hoa quả lần trước mở chiếc xe mui trần ba bánh, sảng khoái vung đuôi.
Đỗ xe ngay vị trí bên cạnh Lý Uyên.
"Đại ca." Lý Uyên cười chào hỏi.
"Má ơi, thật là ngươi à? Ngươi không phải đi đạp máy may rồi sao? Nhanh vậy đã ra ngoài rồi?" Đại ca bán hoa quả nhìn Lý Uyên, vẻ mặt kinh ngạc.
"Cái gì? Uyên Thần bán đồ lót tình thú? Còn đạp máy may? Uyên Thần rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật không ai biết nữa?"
"Đạp máy may thì ta còn hiểu, nhưng mà bày sạp bán đồ lót tình thú là cái quỷ gì? Uyên Thần làm sao mà lắm trò vậy?"
"Đại ca cũng sớm ra quầy vậy." Lý Uyên cười ha ha, không giải thích gì.
Dù sao ai mà chưa từng có một đoạn quá khứ nghĩ lại mà kinh chứ?
"Vừa ăn cơm xong không được mấy lúc, còn có mấy đứa con ở nhà đang đợi tiền mua sữa." Đại ca bán hoa quả xuống xe.
Đột nhiên thấy rõ tấm biển quảng cáo bên cạnh Lý Uyên.
"Tiểu huynh đệ, sao ngươi không bán đồ lót tình thú nữa, mà chuyển sang xem tướng đổi vận rồi?" Đại ca bán hoa quả không tỏ vẻ quá kinh ngạc.
Bọn họ những người lâu năm bôn ba ngoài đường này, cái loại kỳ hoa gì mà chưa thấy?
Thiếu nữ bán mình chôn cha hắn còn gặp rồi.
"Cuộc sống không dễ dàng, không thể không ra ngoài kiếm sống." Lý Uyên phe phẩy quạt.
Gọi đại tỷ bán cơm hộp đối diện một phần cơm hai món mặn một món chay.
Vừa ăn vừa nhàn nhã nhìn đại ca bận rộn với sạp hoa quả.
"Đại ca, sao quán hoa quả của ngươi hôm nay lại bán cả dưa chuột thế?"
"Buổi sáng nghe mấy người làm cùng nghề nói gần đây trời nóng dễ bốc hỏa, dưa chuột vừa ăn được vừa dùng được, còn có thể đắp mặt, ta bán thử một lần xem sao, muốn một quả không?" Đại ca bán hoa quả cầm lên một quả dưa chuột vừa to vừa thẳng còn có gai.
Lý Uyên vội lắc đầu.
"Thôi thôi, không có phúc tiêu thụ đâu, để cho người có duyên vậy." Lý Uyên vừa từ chối.
Một người phụ nữ khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi đi ngang qua nhìn quả dưa trong tay đại ca, ánh mắt kinh ngạc.
Đột nhiên mặt đỏ bừng.
"Đại ca, quả dưa chuột này bán thế nào?" Lý Uyên vội vàng ăn xong cơm.
Nhìn thấy người xem trong phòng phát trực tiếp phần lớn đã đi ăn cơm.
Liền dựa vào ghế ngủ trưa luôn.
Cho đến khi âm thanh ồn ào đánh thức hắn.
Nhìn xung quanh, đã có không ít người và quầy hàng.
Cô gái bán quần áo ở cạnh cũng đang treo từng chiếc váy phụ nữ lên kệ.
"Cô em, lần trước đồ lót chất lượng không tệ đấy chứ?" Lý Uyên duỗi lưng một cái nhìn sang cô gái ở bên cạnh.
Tay cô gái cầm quần áo khẽ run lên.
Hơi đỏ mặt, ánh mắt như kẻ trộm, vội vàng nhìn sang một cái.
"Rất, rất tốt." Lý Uyên hài lòng gật đầu.
Là người bán, đánh giá tốt của người mua là sự khẳng định lớn nhất đối với hắn.
"Má ơi, Uyên Thần vẫn máu chiến đấy, vừa tỉnh ngủ đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi."
"Phú bà vẫn đang trong phòng phát trực tiếp đó, Uyên Thần cẩn thận lời nói nha."
Nhưng mà Lý Uyên hoàn toàn không để ý đến mưa đạn.
Vẫn tiếp tục đối mặt với cô gái ở cạnh.
"Nếu không vừa vặn hoặc là mặc không hài lòng thì trong vòng bảy ngày có thể tùy thời đến tìm ta đổi, nguyên tắc đó là khách hàng là thượng đế mà."
"Không, không cần, ta mặc rất tốt." Cô gái sợ sệt liếc nhìn Lý Uyên, lẳng lặng xê dịch vị trí của mình ra một chút.
"Vậy là tốt rồi." Lý Uyên cười hì hì quay đầu lại.
Lại nhìn thấy trước quầy hàng không biết từ lúc nào đã đứng một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi.
"Anh bạn, xem bói không?" Lý Uyên nhanh chóng thu lại nụ cười, cầm lấy quạt lông.
Giây tiếp theo biến thành một bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Khách hàng đã đến rồi thì phải chuyên nghiệp thôi.
"Đại sư, tôi muốn tính toán lần này đi có gặp may rủi không." Người đàn ông mặt đầy vẻ nghiêm túc, thậm chí có phần quyết tuyệt.
"Má ơi, cái vẻ mặt này của hắn, không gặp may mắn thì cũng muốn đi cướp ngân hàng đó à?"
"Cho dù không phải cướp ngân hàng thì chắc chắn cũng là đi làm mấy trò phi pháp, báo cảnh sát ngay thôi."
"Ai bảo xem chuyện may rủi là làm việc vi phạm pháp luật chứ, biết đâu người ta có nghề nghiệp nguy hiểm thì sao?"
"Đúng đó, trước kia ta có một người bạn làm thợ lặn, mỗi lần đi làm đều phải đi xem bói cho yên tâm."
Lý Uyên lơ đãng liếc qua hông hắn một cái.
Lại cẩn thận nhìn gương mặt ẩn giấu vẻ chột dạ và khẩn trương đằng sau vẻ quyết tuyệt của người đàn ông trước mặt.
"Vừa ở trong đó ra đúng không?" Lý Uyên không nhanh không chậm mở miệng.
Người đàn ông đối diện nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
"Má ơi, Uyên Thần lại đoán trúng?"
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, hiển nhiên là bị Lý Uyên nói trúng rồi.
Người xem trong phòng phát trực tiếp lúc này cũng không bình tĩnh.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, với cái kỹ năng xuất thần nhập hóa của Uyên Thần, vào đó chẳng khác nào về nhà đâu, gặp người nhà đi ra thì làm sao mà không nhận ra?"
"Sao ngươi biết?" Người đàn ông đối diện Lý Uyên thấy Lý Uyên mở miệng câu đầu tiên đã trấn trụ mình, lập tức thu hồi thái độ khinh thường.
Kéo ghế ngồi xuống.
Lý Uyên không trả lời thắc mắc của hắn.
Chỉ cười híp mắt nhìn hắn.
"Có phải cảm thấy mình bị oan lắm không?"
Người đàn ông trẻ tuổi lần nữa không tin nổi nhìn Lý Uyên.
Sau đó lại giống như nhìn thấy cứu tinh mà nhìn chằm chằm hắn.
"Đại sư, ta, ta thật sự oan lắm, nhưng mà bọn họ không ai tin ta."
"Không vội, cứ từ từ nói, dù sao ngươi lát nữa cũng sẽ phải vào lại." Thấy hắn có chút kích động.
Lý Uyên dùng quạt gõ bàn một cái rồi nói.
"Đại sư, nghề của ta là sửa ống nước, đầu tuần tôi đi sửa ống nước nhà một người, không ngờ lại bị người nhà họ đánh cho một trận, còn bị bắt vào vì tội trộm cắp."
Người đàn ông trẻ tuổi tự động bỏ qua nửa câu sau.
Sau khi hòa hoãn cảm xúc, từ từ kể lại.
Chờ hắn nói xong, phòng phát trực tiếp lại vui vẻ.
"Cái ống nước đó là ống nước đứng đắn hả?"
Lý Uyên nhìn ánh mắt lảng tránh của hắn, mỉm cười.
"Nếu như ngươi nói dối ta, duyên phận của chúng ta coi như hết."
Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lý Uyên, rồi rơi vào trầm mặc.
Nửa phút sau.
Người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Uyên.
"Đại sư, ngươi tin vào tình yêu không?"
Lý Uyên nghe vậy phe phẩy quạt lông không đáp.
Người đàn ông trẻ tuổi lại tự mình nói tiếp.
"Nửa năm trước, lần đầu tiên tôi đến nhà nàng thông cống, nhìn thấy nàng lần đầu tiên, tôi đã biết, tôi sa vào rồi, thế nhưng tình yêu của chúng tôi lại không được người nhà nàng chúc phúc, mối quan hệ của chúng tôi cũng chỉ có thể lén lút như vậy."
"Có lúc tôi trốn trong tủ, có lúc tôi trốn sau rèm cửa." Nói đến đây, người đàn ông trẻ tuổi dừng lại.
Người trong phòng phát trực tiếp lại không thể bình tĩnh.
"Ghê thật, cái cống này, đúng là không đàng hoàng gì mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận