Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 150: Quen thuộc cường độ cao đối kháng Hạ Hân Di, gặp phải quả hồng mềm đột nhiên có chút không quen

Chương 150: Quen thuộc với cường độ đối kháng cao của Hạ Hân Di, gặp phải quả hồng mềm đột nhiên có chút không quen. Đối diện với ánh mắt chất vấn nhíu mày của ba đại mỹ nữ này, Lý Uyên không tự chủ liền lùi về sau một bước... Lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi... Hạ Hân Di vừa nhìn liền biết tên gia hỏa này lại bắt đầu áy náy vì sự nghi ngờ của mấy nữ nhân kia, lương tâm lại bắt đầu bị khiển trách... Trong lòng lập tức âm thầm thở dài. Tâm của gia hỏa này đến cùng có thể chia thành bao nhiêu mảnh? Hạ Hân Di đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, rõ ràng là mình đợi hắn mười năm. Rõ ràng là mình nhất định không phải hắn thì không gả. Thế nhưng mà... Thế nhưng, nữ nhân khác cứ như vậy dễ dàng bước vào tim hắn sao? Trái tim của hắn làm bằng cái gì vậy? Sắc mặt Hạ Hân Di đột nhiên hơi tái đi. Nhưng thân thể vẫn rất thành thật luồn qua bảo vệ Lý Uyên, chắn trước mặt hắn. Một mặt quật cường nhìn Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng ba người. Thay Lý Uyên hứng chịu ánh mắt của ba người, khí thế kia, rất có một loại bi tráng tiến thẳng không lùi... Trần Mặc Mặc ở bên cạnh cũng nhịn không được liếc nhìn Hạ Hân Di... Trong lòng lập tức sinh ra một nỗi cô tịch... Hạ Hân Di trừng mắt giận dữ nhìn Tô Tiêu Du ba người. Thấy Hạ Hân Di khí thế hùng hổ thay người đứng ra bộ dáng, ba người quả nhiên trực tiếp nhìn sang Hạ Hân Di. Hạ Hân Di cũng không sợ, cứ như vậy trừng mắt với ba người. Lý Uyên vừa định kéo nàng về phía sau, nhưng Hạ Hân Di trực tiếp tránh qua, né tránh. "Đây là chuyện giữa những người phụ nữ chúng ta, ngươi đừng quản, ngoan... " Hạ Hân Di quay đầu nhìn Lý Uyên, ngay trước mặt Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lý Uyên. Bộ dạng thâm tình ngập tràn kia, nếu không phải đặc biệt hiểu rõ nàng, suýt chút nữa đã lừa được cả Lý Uyên... Trong đáy mắt nàng rõ ràng lộ ra sự thất vọng vô cùng... Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng mỉm cười của nàng, Lý Uyên chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt một trận đau đớn. Trên đời này có cô gái tốt như vậy, chờ đợi mình ròng rã mười năm, vậy mà mình hết lần này đến lần khác lại để nàng thất vọng. "Chúng ta trở về đi." Lý Uyên nhìn mặt Hạ Hân Di nhẹ giọng nói. "Không được a, tỷ tỷ nói để ta đợi nàng ở đây." Hạ Hân Di quật cường lắc đầu. "Với lại, ngươi nhìn các nàng kìa, ngươi có t·r·ố·n được hòa thượng cũng không t·r·ố·n được miếu đâu... " Nói xong ánh mắt nhu tình của Hạ Hân Di dần trở nên kiên định, chậm rãi buông tay xuống quay đầu nhìn về phía ba người Tô Tiêu Du. "Các ngươi không cần nhìn chằm chằm hắn như vậy, đúng vậy, đó là tên giả, hắn cho các ngươi đều là tên giả, thế nào?" Nói xong, Hạ Hân Di mím môi. Chỉ thiếu chút nữa là nói, đúng vậy, không sai, hắn chính là một tên lừa gạt tình cảm từ đầu đến cuối mà ngay cả tên cũng là giả... Tình cảm mà các ngươi từng có với hắn cũng chỉ đáng để hắn dùng tên giả để lừa gạt! Nhưng vì lo cho thể diện của Lý Uyên, Hạ Hân Di cuối cùng vẫn không thể tung ra đòn tấn công chí mạng vào tâm hồn này... Nếu không, chỉ sợ Tô Tiêu Du sẽ không thể kiềm chế được cơn giận dữ, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng cũng không chấp nhận nổi. Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt sau nhiều năm, nàng quá hiểu cái loại tâm trạng vô cùng phức tạp này. Bất kỳ một chút tin tức nào liên quan đến hắn đều sẽ bị khuếch đại vô hạn trong đầu. Bây giờ nói Lý Uyên là kẻ lừa gạt tình cảm từ đầu đến cuối, 80% các nàng sẽ tin... Như vậy có lẽ có thể giúp mình tạm thời giải quyết được ba đối thủ tình trường vô cùng mạnh mẽ. Nhưng nếu như các nàng vì vậy mà sinh hận, làm ra chuyện khác thường với Lý Uyên, thì một trăm cái mạng của mình cũng không đủ để hối hận. Tuy nhiên chỉ một câu nói kia đã đủ khiến sắc mặt ba người Tô Tiêu Du trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Lý Uyên nghe Hạ Hân Di nói lại càng biến sắc, nha đầu này... Nói chuyện vẫn là thẳng thắn như vậy a... Chúng ta có thể nói uyển chuyển hơn một chút không, tim thật sự chịu không nổi mà... Ánh mắt Lý Uyên lập tức nhìn về phía ba người Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng. Tô Tiêu Du còn đỡ, chỉ là hô hấp bị ngưng trệ, sau đó lập tức khôi phục bình thường. Nhưng sắc mặt của Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng lập tức thay đổi lớn. Lời Hạ Hân Di nói không chỉ đơn giản là nói với các nàng rằng hắn dùng tên giả để lừa gạt mình. Mà còn là sự tuyên bố trần trụi với cả hai người, rằng mối quan hệ tốt đẹp của các nàng, những khuê m·ậ·t, hóa ra là thích cùng một người! Hơn nữa còn bị chính cùng một người c·ặn b·ã! Lê Mộng Ngưng nhìn chằm chằm Lý Uyên, cắn môi thật chặt, hốc mắt trong nháy mắt đã đỏ hoe, trong mắt lấp lánh những giọt nước trong suốt. Từ Thi Thanh cũng chẳng khá hơn chút nào. Tuy không k·h·ó·c nhưng cũng cắn chặt môi, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lý Uyên. Các nàng thật sự không thể tin được, người mà mình yêu sâu sắc như vậy. Và cũng là người mà các nàng đều chắc chắn rằng hắn cũng đã từng yêu mình. Thậm chí ngay cả tên cũng là giả? Vậy cái đoạn khắc cốt ghi tâm năm đó của các nàng là cái gì? Trong nháy mắt, hai người cảm thấy bản thân thật nực cười. Những năm tháng các nàng đã kiên trì, thậm chí ngay cả một giây trước khi gặp mặt, trong lòng vẫn còn hy vọng. Vẫn đang mơ hồ mong đợi, có lẽ một ngày nào đó, các nàng sẽ lại một lần nữa vô tình gặp lại hắn ở góc quán cà phê quen thuộc. Nhưng tất cả tất cả, đều tan thành mây khói khi Hạ Hân Di vừa nói ra câu nói đó. Lê Mộng Ngưng chậm rãi cúi đầu xuống, nàng không dám đối diện với Lý Uyên, không thể nào chấp nhận được hồi ức quý giá nhất đời này của mình lại bị một người dệt lên bằng những lời dối trá! Từ Thi Thanh lặng lẽ nhìn Lê Mộng Ngưng, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ mà nàng không muốn thừa nhận. Nếu như... Nếu như Mộng Mộng từ bỏ... Như thế... Như thế mình có phải là có thể đường hoàng, không cần cố kỵ mà theo đuổi hạnh phúc của mình hay không... Chính bản thân Từ Thi Thanh cũng bị ý nghĩ có phần tà ác vừa xuất hiện này làm cho giật mình. Lại vụng t·r·ộ·m nhìn Lê Mộng Ngưng, lập tức cảm thấy áy náy... Nàng là khuê m·ậ·t tốt của ta! Sao ta có thể có ý nghĩ vô sỉ như vậy được! Sắc mặt Từ Thi Thanh trong nháy mắt trở nên hối hận, tự trách vô cùng... Hạ Hân Di nhìn thấy hai người có phản ứng lớn như vậy cũng lập tức có chút bị dọa... Sao mà sức chiến đấu của các nàng lại yếu vậy... Trong nháy mắt Hạ Hân Di liên tưởng đến Hàn Hiểu Hiểu, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp. Hàn Hiểu Hiểu là một con hổ cái thì không cần nói, là cảnh sát hình sự, chỉ riêng tâm lý tố chất và khí thế thôi cũng đã đủ nghiền ép người ta... Trần Khinh Tuyết cũng không phải là loại đèn hết dầu, nàng cái kiểu nhìn gì cũng không để ý, bản thân mình cũng không có biện pháp gì với nàng... Ngay cả Lưu Tử Diệp nhìn có vẻ yếu nhất thì lại như con đỉa đói, nói không buông tha cơ hội dính lấy Lý Uyên, mà trong lòng còn rất nhiều toan tính... Đã quen với những trận so chiêu cường độ cao với một đám cao thủ hàng ngày. Nàng thật sự không ngờ rằng, mình tùy tiện một câu nói mà đã khiến một người k·h·ó·c... Một người khác thì sắc mặt lại vô cùng khó coi... Đến nhìn mình cũng không dám nhìn... Cho nên, các nàng dễ bị bắt nạt như vậy sao... ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận