Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 498: Sống được như cái tiểu thuyết nam chính

"Đi theo ta." Lý Tuấn Anh đi đến trước mặt Lý Uyên, giọng điệu cứng nhắc nói một câu.
Lý Tuấn Anh nhìn gương mặt Lý Uyên, trong đầu liền không thể khống chế hiện lên đủ loại hình ảnh. Trầm Nguyệt Doanh phân rõ quan hệ với mình, Tần Mặc Diễm cầm dao chống đỡ vào cổ mình, Hàn Hiểu Hiểu cầm giấy chứng nhận bắt mình xin lỗi, nếu không sẽ đưa mình trở về cục, Tống Vân Hi mang theo dao bếp muốn chém chết mình… Mỗi một chuyện đều khiến lòng hắn phát lạnh… Cảm giác nhân sinh vốn như hack của mình gặp phải người này liền im bặt. Bất quá nghĩ lại, cho dù người này là chướng ngại vật trong đời hack của hắn, thì cũng chỉ có thể cản trở hắn hai tháng mà thôi… Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Tuấn Anh nhìn Lý Uyên lập tức trở nên cứng rắn lên… Cho dù hắn không bị bệnh nan y, mình có gì kém hắn…!?
"Ta đi cùng các ngươi." Lý Tuấn Anh nói hết lời, trực tiếp lôi kéo tay Tống Vân Hi muốn đi theo Lý Tuấn Anh cùng Lý Uyên. Ánh mắt Lý Tuấn Anh lập tức nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ của Tần Mặc Diễm, trong đầu lập tức vang lên câu nói vừa rồi của Tần Mặc Diễm… Nghĩ đến việc Tần Mặc Diễm mỗi ngày dày vò hắn năm, sáu tiếng… Ý thức ưu việt vừa dâng lên của Lý Tuấn Anh, lại trực tiếp biến mất không dấu vết. Dù người mà hắn yêu thương không phải Trầm Nguyệt Doanh, nhưng như vậy cũng đủ khiến tim Lý Tuấn Anh lại lần nữa vỡ thành mảnh thủy tinh… Hắn đến giờ còn chưa từng hôn môi ai mà…!
Giờ phút này trong mắt hắn Lý Uyên là một kẻ cặn bã, cầm thú… Lý Uyên đương nhiên nhận thấy ánh mắt đầy địch ý của Lý Tuấn Anh, chỉ cho là do Lý Tuấn Anh thích Trầm Nguyệt Doanh nên không quan tâm, đi theo Lý Tuấn Anh ra ngoài.
Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm như hai vệ sĩ đi theo bên cạnh Lý Uyên… Đương nhiên còn có Tống Vân Hi bị Tần Mặc Diễm kéo đi phía trước như xách gà, mặt mày mờ mịt… "Ngươi kéo ta làm gì, ta còn muốn nói mấy câu với ông." Tống Vân Hi dùng sức giật tay, muốn tránh khỏi Tần Mặc Diễm. Nhưng Tần Mặc Diễm sức lực vô cùng lớn… Tay chân lèo khèo của Tống Vân Hi căn bản không thể tránh thoát.
"Bây giờ ngươi không được rời khỏi chúng ta nửa bước." Tần Mặc Diễm lạnh lùng liếc Tống Vân Hi, hệt như muốn nói "ngươi là con tin của ta".
Tống Vân Hi cảm thấy mình bị vũ nhục… Ở địa bàn của mình, từ trước đến giờ nàng toàn đi uy hiếp người khác. Nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào, sức mạnh của người phụ nữ này cao hơn nàng quá nhiều… "Ta còn tưởng chúng ta là bạn bè…", cứng rắn không được, Tống Vân Hi trực tiếp giở trò tình cảm… Nhưng Tần Mặc Diễm không nói gì thêm… Nhìn bộ dạng lạnh lùng vô cảm hệt như không phải con người của Tần Mặc Diễm, Tống Vân Hi sợ cô nàng sẽ bẻ cổ mình mất… Tống Vân Hi đành phải im miệng, ngoan ngoãn đi theo mấy người.
Tống Lập Nhân trơ mắt nhìn Tần Mặc Diễm chẳng nể mặt mình chút nào… Cưỡng ép mang cháu gái bảo bối của mình đi, chỉ có thể thở dài… "Hai đứa nhóc này, đều khuỷu tay cong ra ngoài…" Tống Lập Nhân hướng về phía đồng nghiệp kiêm bạn bè xấu hổ cười một tiếng… Có chút bực bội, Lý Tuấn Anh tự mình dẫn Lý Uyên đi khắp các phòng kiểm tra, hầu như toàn bộ máy móc kiểm tra đều đã làm qua vài lần. Dưới sự cho phép của Tống Lập Nhân, lần kiểm tra này của Lý Uyên kỹ lưỡng và toàn diện hơn hai lần trước nhiều. Lý Tuấn Anh sớm đã dàn xếp mọi thứ, bọn họ làm bất kỳ kiểm tra nào cũng không cần xếp hàng… Mấy người đi tới đi lui trong bệnh viện, ba nàng Hàn Hiểu Hiểu ngược lại thành một khung cảnh đặc biệt. Không ít bác sĩ y tá quen biết Lý Tuấn Anh sau khi thấy đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn Lý Tuấn Anh, lại nhìn Hàn Hiểu Hiểu, Tần Mặc Diễm và Tống Vân Hi… Các bác sĩ nam thì ngưỡng mộ Lý Tuấn Anh có con đường sự nghiệp hack như vậy… Giờ lại còn có ba cô gái xinh đẹp như thế vây quanh… Rõ ràng là người thắng cuộc trong cuộc đời, đúng là tiểu thuyết nam chính… Chỉ có Lý Tuấn Anh đối mặt với từng ánh mắt đó, trong lòng có nỗi khổ không nói được… Đến khi lấy máu, Tống Vân Hi nhìn dòng máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ tĩnh mạch trên cánh tay Lý Uyên thì mắt đều trợn tròn… "Rút thêm ống nữa đi, cho ta dùng được không?" Tống Vân Hi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lý Uyên, rồi lại nhìn Tần Mặc Diễm… Lý Uyên lập tức đổ mồ hôi… Khoảng hai giờ sau, Lý Uyên đã làm xong tất cả các hạng mục kiểm tra, kết quả cần phải đợi sau khi ăn trưa xong mới có.
Mấy người trở về phòng họp, bên trong một đám lão nhân đứng đầu trong ngành y lâm sàng lại đang tranh cãi túi bụi… Mấy người Lý Uyên vừa bước vào, cuộc tranh cãi vẫn không dừng lại. Lý Uyên tiện thể nhìn thoáng qua, mấy người cổ đều đỏ hết cả lên… Hơn nữa, cái trạng thái cãi nhau đó, so với người trẻ tuổi bình thường còn nhiệt tình hơn nhiều… "Thanh Tú Anh con ở lại, rộn ràng con dẫn bọn chúng đi nghỉ ngơi, chiều khi có kết quả kiểm tra, ta gọi con." Chỉ có Tống Lập Nhân liếc nhìn mấy người, sau đó đập bàn một cái, gia nhập vào cuộc tranh cãi… Tư thế ấy như thể cơm trưa không ăn cũng phải thuyết phục cho bằng được cái quan điểm khác biệt của đối phương… Mấy người Lý Uyên nghe xong, cũng biết điều đi ra phòng họp, đóng cửa lại.
Tần Mặc Diễm vốn dĩ căng thẳng thần kinh coi như thả lỏng ra… Không phải do nàng đa nghi… Mà thực sự là khi phá án, nàng thấy nhiều chuyện còn đen tối hơn thế này… Nếu không, Hàn Hiểu Hiểu cũng sẽ không bản năng mà cùng nhau phòng bị như thế.
"Còn chưa đến giờ ăn cơm, qua bên kia ngồi đi." Sau khi ra khỏi phòng họp, mắt Tống Vân Hi đảo một vòng, chỉ vào phòng vẽ tranh của mình. Từ lần trước suýt bị Tần Mặc Diễm đánh cho một trận, Tống Vân Hi đã nâng cấp phòng vẽ tranh trong mấy ngày nay… Chỉ là ý đồ của Tống Vân Hi lập tức bị Tần Mặc Diễm nhìn thấu… Cô nàng này mặt mày ép uổng cũng chẳng giấu được chuyện.
Cuối cùng, mấy người vẫn là dưới bộ mặt không cam lòng của Tống Vân Hi đi xuống phòng nghỉ chính quy dưới lầu. Chỉ là lúc Lý Uyên đi trước nhất, một chân vừa bước vào thang máy thì. Ở ngay bên cạnh, một bộ thang máy khác hiếm thấy, vì ít người lên tầng cao nhất nên rất ít khi chạy.
Từ trong thang máy bước ra một cô gái tầm hai mươi tuổi, mang theo một chiếc túi xách màu nâu, mặc váy lụa trắng nhạt, búi tóc củ tỏi, dung mạo xinh đẹp diễm lệ. Nàng hơi ưỡn ngực bước đi một cách tự tin, mắt nhìn không chớp, cả người xinh đẹp động lòng, dường như đến đâu đều có ánh đèn chiếu vào, toàn thân trên dưới đều phát sáng. Ánh mắt của cô gái đầy tự tin, kiêu ngạo, khi nhìn thấy Hàn Hiểu Hiểu, Tần Mặc Diễm và Tống Vân Hi thì vẫn là không nhịn được mà khựng lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận