Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 399: Là hối hận uỷ thác đi

Chương 399: Là hối hận ủy thác đi Nhìn thấy dáng vẻ bước đi của Trần Mặc Mặc, Lý Uyên trong nháy mắt giật mình...
Hạ Thanh Ninh hoàn toàn không giống Hạ Hân Di, cứ như vậy mà được gia đình che chở trăm bề, có chút đơn thuần đến đần độn...
Bộ dạng này của Trần Mặc Mặc, Hạ Thanh Ninh xác suất lớn là đã đoán được chuyện tối qua...
Lý Uyên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chắc tỷ ngươi dạo gần đây làm việc quá mệt mỏi, lát nữa ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc, ngươi sau này về nhà bảo dì ngươi căn cứ theo đơn thuốc mà nấu cho tỷ ngươi uống chút canh."
Trấn an Hạ Hân Di xong, Lý Uyên lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Thanh Ninh.
"Ta muốn tăng ca."
Giọng của Hạ Thanh Ninh lạ thường cứng nhắc và lạnh lùng...
Nói xong, Hạ Thanh Ninh dường như cũng cảm thấy giọng mình có chút quá mức lạnh lẽo...
Liền lại bổ sung một câu.
"Ngươi tan làm rồi thì về đi."
Lý Uyên nghe giọng Hạ Thanh Ninh đầy cảm xúc, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường...
Lý Uyên xoay người, đưa lưng về phía Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc.
"Vậy ta xuống lầu đợi ngươi nhé, ngươi làm lão bản mà không tan làm thì sao tài xế này có thể phủi mông một cái rồi về nhà ăn cơm được."
Lý Uyên đương nhiên biết Hạ Thanh Ninh hiện tại đang tức giận, cố gắng không để lại dấu vết mà xoa dịu...
"Hai người bọn họ sao?"
Hạ Thanh Ninh nghe Lý Uyên nói, dừng lại hai giây sau thì giọng nói rõ ràng không còn cứng rắn như vừa nãy...
"Các nàng đều ở dưới lầu chờ ngươi tan làm."
Lý Uyên nói xong, Hạ Thanh Ninh trực tiếp cúp máy...
Sau ba phút, thang máy của tổng giám đốc mở ra, Hạ Thanh Ninh một thân quần áo đen vừa gợi cảm lại cao quý.
Ngoài miệng thì nói là muốn tăng ca... thân thể vẫn rất thành thật mà xuống lầu...
Trầm Nguyệt Doanh lúc này cũng đi xuống lầu.
Hạ Hân Di thấy Hạ Thanh Ninh đi tới, có chút rụt rè gọi một tiếng "Tỷ".
Hạ Thanh Ninh liếc nhìn Hạ Hân Di.
Khi ánh mắt rơi lên người Trần Mặc Mặc, đặc biệt là khi lướt qua hạ thân...
Trong mắt Hạ Thanh Ninh lại hiện lên một tia sát khí không thể che giấu...
Chú ý đến ánh mắt của Hạ Thanh Ninh nhìn mình, Trần Mặc Mặc trong nháy mắt ngẩn người ra một chút.
Trong đầu không nhịn được lại nghĩ đến cái khả năng thiên phương dạ đàm kia.
"Hạ tổng, lên xe đi."
Lý Uyên thấy ánh mắt Hạ Thanh Ninh càng thêm bực tức, lập tức chào hỏi ba người lên xe.
"Lê Mộng Ngưng với Từ Thi Thanh đâu? Hai ngày rồi không thấy hai nàng."
Trong xe, Hạ Hân Di cảm thấy không khí ngột ngạt nên đột nhiên buột miệng hỏi một câu...
Hỏi xong rồi thì nàng liền hối hận muốn chết...
Bầu không khí đã đủ căng thẳng rồi... còn sớm nhắc đến bạn gái...
"Hai nàng đi công tác rồi."
Hạ Thanh Ninh quay đầu nhìn Hạ Hân Di một cái, nhàn nhạt đáp.
Sau đó ánh mắt lại rơi vào người Trần Mặc Mặc, trong mắt lộ ra một ý vị khó hiểu...
"Ta đến nhà ngươi ăn cơm, đồ ăn tối hôm qua do dì nhà ngươi nấu ngon hơn dì nhà ta."
Đến ngã tư, Lý Uyên vừa muốn rẽ về hướng nhà Hạ Thanh Ninh, thì Hạ Thanh Ninh đột nhiên mở miệng...
Lý Uyên nghe xong, mắt thấy lập tức đã qua vạch kẻ đứt đi vào làn đường rẽ trái.
Liền vội vàng dồn sức đánh lái... gần như là thực hiện cú drift 90 độ ép sát vạch kẻ đường vượt hai làn xe chuyển đến làn đi thẳng.
Lý Uyên không nhịn được liếc nhìn Hạ Thanh Ninh qua gương chiếu hậu... Nha đầu này tuyệt đối là cố ý.
"Kỹ thuật lái xe không tệ."
Đối diện ánh mắt Lý Uyên, Hạ Thanh Ninh thản nhiên nói một câu.
Lý Uyên nghe xong, trong lòng thoáng nghĩ sai...
Hạ Thanh Ninh nói xong dường như cũng cảm thấy câu nói này có ý khác... Sắc mặt hơi thay đổi một chút rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Đến khu biệt thự hồ sen, bởi vì trở về khá trễ, xe của Lưu Tử Diệp, Trần Khinh Tuyết, Tô Hiểu Du và Tống Vân Hi đã đậu gần hết dưới lầu...
Dừng xe xong, Lý Uyên bốn người lên lầu vào cửa, ngay lập tức nhìn thấy trên tường đối diện dán một tấm phác họa chân dung...
Vào cửa rồi thì trong phòng khách cũng treo một bức phác họa chân dung...
Nhìn thấy hai tấm chân dung này, Lý Uyên lập tức cảm thấy da đầu tê dại...
Hạ Hân Di cau mày, chắc chắn đây lại là trò do bạn gái cũ nào đó gây ra... Nhìn khiến người ta sợ hãi...
Lý Uyên nhìn kỹ hai bức phác họa, vẽ không tệ... Chi tiết trên khuôn mặt được khắc họa một cách đơn giản và có đường nét...
Mấy người Hàn Hiểu Hiểu vẫn đang bận rộn trong phòng bếp.
Lý Uyên đối với Hạ Thanh Ninh giả bộ khách sáo vài câu... Liền đi xem thuốc của Trầm Thừa Bình.
Trầm Nguyệt Doanh cũng theo sát Lý Uyên sau lưng, hai người cùng nhau mang thuốc đến phòng bên cạnh.
Có lẽ là cảm thấy có nhiều người thế này không thích hợp ở đây, Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu từ hôm qua vẫn luôn ở phòng bên, ăn cơm cũng là không chịu lên bàn, Trầm Nguyệt Doanh mang cơm qua đó.
Đến phòng bên cạnh, Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu đang ở trong phòng khách mở tivi lướt điện thoại.
"Ba, uống thuốc."
Trầm Nguyệt Doanh bưng chén thuốc hướng về phía hai người khẽ gọi một tiếng, trên mặt lộ ra niềm vui không kìm nén được.
Uống thuốc mấy ngày, giờ phút này trạng thái thân thể Trầm Thừa Bình nhìn lên đã có chuyển biến tốt đẹp rõ rệt.
Đã sớm không còn dáng vẻ gần đất xa trời, leo cầu thang cũng tốn sức như trước.
Trầm Thừa Bình nhìn Lý Uyên và Trầm Nguyệt Doanh, sau khi ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Lý Uyên thì lập tức đứng dậy nhận lấy chén thuốc.
Trước đây Trầm Thừa Bình một mực cho rằng Lý Uyên là vì an ủi Trầm Nguyệt Doanh, hoặc là muốn khoe mẽ trước mặt Trầm Nguyệt Doanh, nên mới nói dối có thể khống chế được bệnh tình của mình.
Bao gồm cả Trầm Nguyệt Doanh cũng cảm thấy Lý Uyên chỉ là muốn an ủi, làm cô yên lòng.
Nhưng sau những ngày chờ đợi, khả năng thứ hai đã sớm bị hắn hủy bỏ.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, hắn gặp được các loại mỹ nữ mà cả đời này chưa từng thấy. Các nàng gần như là tranh nhau nhào vào Lý Uyên... Chỗ nào còn cần phải khoe khoang trước mặt con gái mình nữa.
Còn ý nghĩ đầu tiên, cũng bị hắn loại bỏ trong hai ngày nay.
Hắn rõ hơn ai hết về thân thể mình. Lúc vừa mới xuất viện hắn rõ ràng cảm giác được thời gian của mình không còn nhiều lắm, lúc đó không phải là đã giao phó cái tên tình chủng này... giúp đỡ chăm sóc Trầm Nguyệt Doanh.
"Chú à, để cháu bắt mạch cho chú nhé."
Nhìn Trầm Thừa Bình uống thuốc xong, Lý Uyên mở miệng nói.
Trầm Thừa Bình nghe vậy liền khẽ gật đầu, sau đó đẩy Trầm Nguyệt Doanh và Vương Mạn Nhu ra.
Lý Uyên liếc nhìn Trầm Thừa Bình, biết hắn có chuyện muốn nói riêng.
"Ta với mẹ của Nguyệt Doanh chuẩn bị hai ngày này sẽ thuê một phòng khác, ở mãi đây thật sự là làm phiền các ngươi."
Trầm Thừa Bình từ từ nói.
Lý Uyên sau khi nghe xong liền khẽ gật đầu không cự tuyệt, hắn cảm nhận được mấy ngày nay Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu trong nhà có nhiều người như vậy, đứng không được mà ngồi cũng không xong, gò bó khó chịu.
Hiện tại Trầm Nguyệt Doanh đã biết Lý Uyên thật sự có khả năng chữa khỏi cho Trầm Thừa Bình, cũng không có khả năng chạy nữa.
"Nghe nói con bé Nguyệt Doanh kia làm phiền các ngươi không ít, công việc cũng là do các ngươi giúp đỡ sắp xếp."
Trầm Thừa Bình không dừng lại, tiếp tục nói.
Lý Uyên nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Trầm Thừa Bình.
"Chú hối hận vì lúc đó đã giao Nguyệt Doanh cho một người không đáng tin như cháu rồi sao..."
Lý Uyên vừa cười vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận