Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 290: Đâm lưng tư vị thật không dễ chịu

Chương 290: Nếm mùi bị đâm sau lưng thật không dễ chịu.
Nhưng tố chất tâm lý của Tần Mặc Diễm căn bản không thể bị mấy lời của Lý Tuấn Anh dọa sợ. . . . . Con dao phẫu thuật lạnh lẽo vẫn kê trên cổ Lý Tuấn Anh. . . . .Lý Tuấn Anh sắp khóc đến nơi rồi. . . . .Mấy tên bảo vệ cầm gậy phòng bạo lực trên tay vừa đề phòng vừa trợn mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Tần Mặc Diễm.
"Cô nương, tuổi còn trẻ có gì mà không vượt qua được, cho dù là ung thư giai đoạn cuối, bệnh viện chúng ta có rất nhiều chuyên gia hàng đầu, nhất định sẽ có biện pháp." Một tên bảo vệ hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy dung nhan của Tần Mặc Diễm thoáng sững sờ một chút rồi nhanh chóng mở miệng.
"Đúng vậy cô nương, cô tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, cứ phối hợp điều trị và tin tưởng bác sĩ, ung thư giai đoạn cuối mà sống thêm vài chục năm, thậm chí mấy chục năm bệnh viện chúng ta cũng có không ít ca." Một bảo vệ khác cũng lập tức khuyên nhủ Tần Mặc Diễm.
Bọn họ đều coi nàng là bệnh nhân không chấp nhận được tình trạng bệnh của mình, nhất thời xúc động muốn trả thù xã hội, ra tay với chủ trị y sư. . . . .
"Báo cảnh sát trước nhé?" Một tên bảo vệ trẻ tuổi hơn khẽ nói một câu. . . . Bờ môi run rẩy. . . . .Hai người khác thấy Tần Mặc Diễm không có ý buông tay, chỉ có thể gật đầu. Tên cảnh sát trẻ tuổi lập tức thở phào, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi 110.
"Không cần, ta là cảnh sát." Lúc này, Hàn Hiểu Hiểu nãy giờ vẫn quan sát Tần Mặc Diễm và những người xung quanh đột nhiên đứng lên. . . . . Cô lấy giấy chứng nhận tùy thân ra cho ba tên bảo vệ xem qua, khí thế toàn thân liền thay đổi. . . . .Lập tức nhập vai, cả người trong nháy mắt tràn đầy khí khái bức người, khiến những người xung quanh đều thất thần. . . . .
Ba tên bảo vệ nhìn Hàn Hiểu Hiểu với nhan sắc kinh người, lại thấy cô ta có vẻ là đi cùng nhóm Tần Mặc Diễm. Vốn vẫn còn chút hoài nghi thân phận của Hàn Hiểu Hiểu. Dù sao bọn họ chưa từng thấy cảnh sát nào xinh đẹp đến vậy. . . . .Nhưng khi thấy còng tay lấp lánh ánh thép đột nhiên lộ ra bên hông Hàn Hiểu Hiểu thì ba người hoàn toàn bỏ đi hoài nghi và lo lắng. . . . .
Ngay khi tất cả mọi người bao gồm cả ba bảo vệ đều nghĩ rằng Hàn Hiểu Hiểu định khuyên giải Tần Mặc Diễm, Lý Tuấn Anh cũng lộ vẻ mặt thấy được cứu tinh khi nhìn Hàn Hiểu Hiểu. . . . .Vậy mà một giây sau, Hàn Hiểu Hiểu không hề tiến lên ngăn cản Tần Mặc Diễm, ngược lại mặt mày chính khí nhìn chằm chằm Lý Tuấn Anh, chậm rãi lên tiếng. . . . ."Ngươi xin lỗi hắn, bằng không thì theo ta về cục một chuyến." . . . .
? ? ? Khi Hàn Hiểu Hiểu vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều ngớ người. . . . .
"Còn có thể như vậy sao? !"
"Đây là phương pháp giải cứu con tin phản sáo lộ à. . . . ?"
"Cảnh. . . . cảnh sát, anh ta mới là bác sĩ Lý của bệnh viện chúng ta. . . . ." Một y tá bên cạnh lập tức lên tiếng nhắc nhở. . . . .
Nhưng Hàn Hiểu Hiểu vẫn nhìn chằm chằm Lý Tuấn Anh đang sắp khóc đến nơi. . . . .
"Được rồi, dừng tay, đừng làm loạn." Đến cả Lý Uyên cũng không nhìn nổi nữa. . . . . Chuyện này quá khi dễ người. . . . .
"Không được, vừa rồi hắn đã động tay động chân với ngươi, nhất định phải xin lỗi." Giờ phút này, sự quật cường của Hàn Hiểu Hiểu và biểu hiện khác thường của Tần Mặc Diễm hoàn toàn thống nhất. . . . .Trong mắt hai nàng, Lý Uyên đã là người một chân bước vào quan tài. . . . .Trong quãng thời gian còn lại không nhiều của hắn, các nàng tuyệt đối không thể để hắn chịu dù chỉ một chút uất ức. . . . . ! Cho dù là trái với nguyên tắc của mình. . . . .
"Rõ ràng là hắn động tay trước, túm ta từ trên ghế đi." Lý Tuấn Anh nghe vậy liền mếu máo phản bác. . . . .
"Ta chỉ thấy vừa rồi ngươi động tay với hắn." Hàn Hiểu Hiểu nói rồi trực tiếp lấy còng tay xuống từ bên hông. . . . . Đây rõ ràng là mấy người liên hợp lại để bắt nạt một mình hắn. . . . .Lý Uyên nhún vai, tỏ vẻ hết cách. . . . .
Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu nổi giận. . . . .Ai cản được? Nghe nói phó cục trưởng thành phố nào đó đến cũng không cản được. . . . . Huống chi là hai người cùng một chỗ. . . . .
"Cảnh sát, tôi thấy người đàn ông kia muốn động tay kéo bác sĩ Lý, tôi có thể làm chứng. . . . Hơn nữa. . . . Hơn nữa dù có động tay thì cũng không thể cầm dao kê lên cổ người ta chứ." Vừa rồi y tá kia lại lập tức lên tiếng nhắc nhở Hàn Hiểu Hiểu. . . . .Hàn Hiểu Hiểu nghe xong trong nháy mắt quay đầu liếc xéo cô ta một cái. . . . . Lý Tuấn Anh cũng tranh thủ liên tục gật đầu. Hắn phát hiện, người phụ nữ này hẳn không có ý định làm tổn thương mình. Chỉ là cùng phe với người đàn ông kia. . . . .Lý Tuấn Anh nhìn Hàn Hiểu Hiểu có dung mạo không thua kém Trầm Nguyệt Doanh, lại không cam tâm liếc nhìn Lý Uyên. . . . . Cái gã nhìn có vẻ bình thường, chỉ được cái mã bên ngoài này, hắn dựa vào cái gì?
"Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát đi." Ba tên bảo vệ thấy tình hình này, lại lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi 110. . . . .
"Hắn nhất định phải ngồi bên cạnh bạn tôi, mạo phạm bạn gái ta trước." Lúc này, Hàn Hiểu Hiểu chớp mắt, ánh mắt lập tức nhìn về phía Trầm Nguyệt Doanh. . . . .Trầm Nguyệt Doanh không ngờ chiến hỏa sao đột nhiên lại lan đến mình. . . . . Lần này thì Lý Tuấn Anh hoàn toàn mất bình tĩnh. . . . .
"Tôi và Nguyệt Doanh là bạn tốt, sao có thể mạo phạm cô ấy? !" Đó là người con gái mà trong mơ hắn mới dám nắm tay a. . . . .Nhưng Trầm Nguyệt Doanh nhìn Lý Tuấn Anh một cái, lại nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Cuối cùng nhìn về phía Lý Uyên. . . . Trên mặt hiện lên một tia áy náy sâu sắc. . . . .
"Tôi. . . . tôi thật sự không muốn để cho anh ta đến gần." Trầm Nguyệt Doanh đưa tay chỉ Lý Tuấn Anh. . . . .Tiếp đó ánh mắt nhìn về phía Lý Uyên: "Anh ấy đang giúp tôi. . . . ." Đối mặt với việc Trầm Nguyệt Doanh không nể nang chút nào mà đứng về phía người khác, chỉ trích mình, Lý Tuấn Anh chỉ cảm thấy đầu óc "Oanh" một tiếng. . . . . Trong thoáng chốc, tai Lý Tuấn Anh chỉ còn lại tiếng ong ong ù tai. . . . .
"Xin lỗi đi." Hàn Hiểu Hiểu thấy xung quanh ngày càng có nhiều người tụ tập, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút không ổn. . . . . Ánh mắt Lý Tuấn Anh nhìn Trầm Nguyệt Doanh. Đôi môi mềm mại run rẩy, cuối cùng vẫn thất vọng vô cùng hướng về phía Lý Uyên nói ra ba chữ "Thật xin lỗi". . . . . Ngay khi Lý Tuấn Anh vừa xin lỗi xong, Tần Mặc Diễm lập tức buông tay đang nắm lấy cổ hắn ra. Lý Tuấn Anh gần như lòng đã nguội lạnh, liếc nhìn chằm chằm Trầm Nguyệt Doanh rồi thất hồn lạc phách đi về phía bên ngoài phòng ăn. . . . . Bị người mình yêu thích không hề lưu tình mà đâm sau lưng trước mặt mọi người. . . . Đổi lại là ai, nhất thời cũng khó lòng chấp nhận. . . . . Mấy nhân viên y tế vội vàng chạy lên phía trước ân cần hỏi han Lý Tuấn Anh. Ba tên bảo vệ vốn muốn khống chế Tần Mặc Diễm rồi đưa lên cục cảnh sát. Nhưng khi Lý Tuấn Anh đi qua chỗ ba người, anh ta đã nói thẳng là không truy cứu. . . . . Nhất thời, ba tên bảo vệ chỉ còn biết ngơ ngác nhìn, xua tan đám đông vây xem trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận