Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 279: Dấy lên đấu chí Trần Mặc Mặc

Chương 279: Trần Mặc Mặc dấy lên đấu chí
Lý Uyên kéo Hạ Hân Di đến bên cạnh. "Không sao, Mặc Mặc không sao, các nàng đều không sao, có chuyện gì ta sẽ giải quyết." Lý Uyên nhẹ nhàng vuốt mặt Hạ Hân Di, cô bé vẫn còn mơ màng và bất lực.
"Nhưng mà..." Hạ Hân Di mở to mắt nhìn Lý Uyên, vẫn có chút lo lắng.
Bỗng nhiên, Trần Mặc Mặc nằm trên giường khẽ giật đầu, chậm rãi mở mắt.
"Mặc Mặc tỉnh rồi." Hạ Hân Di lập tức phấn khởi hô lên.
Cô vừa định tiến lên hỏi thăm tình hình, thì đột ngột phát hiện ánh mắt Trần Mặc Mặc có gì đó lạ. Đôi mắt vốn linh động nay lại nhìn có vẻ âm u, mang đầy tử khí, khiến người ta rùng mình.
"Mặc Mặc, ngươi... ngươi sao vậy?" Hạ Hân Di nhìn hai hàng nước mắt trong veo chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt Trần Mặc Mặc. Cô đưa tay ra định lau nhưng lại dừng giữa không trung, rõ ràng là bị tình cảnh của Trần Mặc Mặc làm cho sợ hãi. Dù Hạ Hân Di gọi thế nào, ánh mắt Trần Mặc Mặc vẫn không hề liếc nhìn cô một cái.
"Mọi người ra ngoài trước đi." Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc có vẻ bất thường, phất tay về phía Hạ Hân Di và những người khác, quyết định sẽ nói rõ tình trạng bệnh của mình với Trần Mặc Mặc.
"Mặc Mặc tỉnh rồi sao?" Lý Uyên vừa dứt lời, Hàn Hiểu Hiểu từ bên ngoài trở về. Hàn Hiểu Hiểu nhìn thấy Trần Mặc Mặc nửa sống nửa chết, lập tức nhíu mày. Cô có chút hối hận vì đã nói cho Trần Mặc Mặc biết sự thật.
"Mọi người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với Mặc Mặc." Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn mọi người xung quanh và Lý Uyên.
Lý Uyên nghe xong liền kéo Hạ Hân Di đang không muốn đi ra ngoài. Chuyện mình bị bệnh và chỉ còn sống 3 năm, bây giờ có thể không nói thì tốt hơn... Nếu Hàn Hiểu Hiểu mà biết, mạng mình nguy mất...!
Những cô gái khác cũng đi theo Lý Uyên ra khỏi phòng.
"Chúng ta không thể để Mặc Mặc ở một mình với nàng." Hạ Hân Di sợ Hàn Hiểu Hiểu sẽ làm tổn thương Trần Mặc Mặc, cô bước đi cẩn trọng, nhìn cánh cửa phòng đóng lại ngay tức khắc. Nếu không phải Lý Uyên kéo lại, có lẽ cô đã xông thẳng vào phòng rồi.
"Không sao, Hiểu Hiểu sẽ không làm gì Mặc Mặc đâu." Dù Lý Uyên đảm bảo, Hạ Hân Di vẫn một mặt lo lắng.
"Ta đi xem Nguyệt Doanh một chút, ngươi đừng chạy lung tung, lát nữa ta đưa ngươi về nhà." Lý Uyên đặt tay lên vai Hạ Hân Di nói. Anh thật sự sợ rằng nếu Hàn Hiểu Hiểu nói với Trần Mặc Mặc về chuyện anh mắc bệnh nan y thì Hạ Hân Di sẽ xông vào nghe thấy mất.
"Ờ... Cái kia... hôm nay ta có thể không về được không?" Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên bằng ánh mắt chờ mong, yếu ớt hỏi một câu.
"Chị ngươi không giục ngươi về nhà sao?" Lý Uyên nhìn ánh mắt mong chờ của Hạ Hân Di mà thấy đau đầu. Hàn Hiểu Hiểu, Trầm Nguyệt Doanh và Hạ Hân Di ngủ chung một phòng? Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ nhức óc rồi.
"Chị ta hôm nay không có nhà, ta có thể không về... ." Vừa nghe nhắc đến Hạ Thanh Ninh, Hạ Hân Di có chút chột dạ.
"Ta có thể nghe thấy chị ngươi gọi điện bảo ta ngươi không về mà, lúc đó chị ngươi sẽ thu thập ngươi cho coi." Một câu của Lý Uyên khiến Hạ Hân Di cụt hứng.
"Được thôi..." Lý Uyên xoa xoa cái đầu đang rũ xuống của Hạ Hân Di. Khi Lý Uyên đi vào nhà, Tô Tiêu Du đi sau nhướng mày, cô mơ hồ nghe được tiếng khóc xé lòng từ phòng bên cạnh.
Trong phòng, trên tay và bắp chân của Trầm Nguyệt Doanh có rất nhiều kim châm cứu, cô vẫn đang duy trì tư thế nửa nằm, tay chân phát ra từng đợt hơi nóng, mặt đỏ bừng so với trước đây. Khi nhìn thấy Lý Uyên, mắt Trầm Nguyệt Doanh sáng lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống. Lý Uyên nhìn thấy trán cô không ngừng đổ mồ hôi, khẽ thở dài. Cơ thể Trầm Nguyệt Doanh suy yếu hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
"Có phải trong người như có một đám lửa đang đốt không?" Lý Uyên tiến đến gần Trầm Nguyệt Doanh, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đang hơi nóng lên của cô.
Trầm Nguyệt Doanh khẽ gật đầu. "Ừ, nhưng không khó chịu... ."
Lý Uyên nghe xong thì cạn lời. Thân thể đã đến mức này rồi... Sao lại nói không khó chịu được.
"Ngày mai bắt đầu châm cứu phải kết hợp uống thuốc bắc, cơ thể ngươi đã bị giày vò đến thủng trăm ngàn lỗ rồi." Lý Uyên nói xong thì chậm rãi thay Trầm Nguyệt Doanh rút từng chiếc kim châm trên tay và chân của cô ra.
"Cũng may là còn kịp, chậm rãi bồi bổ vẫn có thể phục hồi." Đợi đến khi Lý Uyên rút hết kim, Trầm Nguyệt Doanh thở ra một hơi nặng nhọc.
"Cám ơn." Trầm Nguyệt Doanh vô thức nói lời cảm ơn.
Lý Uyên đưa tay xoa mồ hôi trên trán cho cô. "Ngươi cứ an tâm ở lại đây, đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, đó là cách báo đáp ta lớn nhất rồi... ."
Trầm Nguyệt Doanh nghe vậy thì sững sờ, khẽ cắn môi đỏ mọng mà không nói nên lời...
"Vừa mới châm cứu xong không nên đi lung tung, ngươi nằm nghỉ ngơi một lát." Sau khi lau mồ hôi xong cho Trầm Nguyệt Doanh, Lý Uyên nói rồi đứng dậy, chuẩn bị sang phòng bên cạnh xem cô nàng Trần Mặc Mặc thế nào.
Nhưng khi anh vừa mới quay người, thì Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc bỗng đi vào. Mắt Trần Mặc Mặc sưng đỏ, trên mặt còn lưu lại vài vệt nước mắt đã lau, mũi cô co rút. Nhìn thấy Lý Uyên thì nước mắt cô suýt trào ra, nếu không nhờ Hàn Hiểu Hiểu nhắc nhở.
"Ta... Ta không sao." Trần Mặc Mặc nhìn Lý Uyên, xoa xoa nước mắt, rồi bất chợt nở một nụ cười rất đẹp.
Lý Uyên chậm rãi tiến đến trước mặt Trần Mặc Mặc, ôm cô vào lòng. "Đúng là đồ ngốc." Lý Uyên nhẹ nhàng xoa đầu Trần Mặc Mặc, trong lòng vô cùng đau lòng. Nếu không có Hàn Hiểu Hiểu bên cạnh, anh suýt chút đã nói ra sự thật là mình chỉ còn 5 năm tuổi thọ.
"Ta sẽ hát thật hay những bài hát anh viết, để hoàn thành ước mơ của anh, chỉ cần một ngày ta còn là ca sĩ, ta sẽ hát những ca khúc của anh, tên của anh cho mọi người cùng nghe." Trần Mặc Mặc nép mình trong lòng Lý Uyên, cố nén để không bật khóc.
Lý Uyên khẽ giật mình. Ước mơ của anh? Ước mơ của anh là được sống ung dung tự tại. Có tất cả... một gia đình.
Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Trước đây, anh hay nói bừa những lời ngưỡng mộ những minh tinh. Vậy mà cô đã xem đó là ước mơ cả đời của anh... Thật ra anh chỉ ngưỡng mộ vì họ kiếm tiền giỏi mà thôi.
"Ngươi không cần vì ta mà làm gì, ngươi muốn làm gì cứ làm, làm những việc mà ngươi cảm thấy vui vẻ." Lý Uyên ghé vào tai Trần Mặc Mặc, nhẹ nhàng nói.
Trần Mặc Mặc gật đầu. "Ừ, nhưng đây là chuyện ta vui nhất, thích nhất." Trần Mặc Mặc ngẩng đầu nhìn Lý Uyên, "Ta phải dùng tất cả thời gian mình sống, để mọi người trong giới giải trí đều nhớ cái tên Lý Uyên này."
"Được, ta chờ ngươi." Lý Uyên thấy Trần Mặc Mặc đã dấy lên đấu chí, trạng thái dần dần tốt hơn, hòn đá trong lòng anh cũng dần rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận