Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 542: Đây ai chịu nổi

Đợi đến khi Kỷ Ôn Ngôn lần nữa tiến đến, đã thay một bộ quần áo, tóc cũng ướt sũng còn chưa kịp lau khô.
"Hôm qua đến quá vội vàng, tủ lạnh chỉ có chút bánh bao lạnh, ngươi dùng tạm chút đi."
Kỷ Ôn Ngôn cầm một bàn lớn bánh bao cỡ nắm tay cùng một cốc nước lớn chậm rãi đi tới.
"Ngươi sẽ không lại bỏ thêm thuốc vào bên trong đấy chứ?"
Lý Uyên nhìn nước và bánh bao kia, trong lòng có chút kháng cự...
Thuốc làm giãn cơ mặc dù không có tác dụng phụ, nhưng cái cảm giác toàn thân có lực lại không dùng được thật sự không dễ chịu...
Kỷ Ôn Ngôn nghe xong, trên mặt lộ ra một tia cổ quái.
"Dù sao ngươi cũng trốn không thoát."
Kỷ Ôn Ngôn vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lý Uyên, cầm hai cái bánh bao đưa cho hắn.
"Tối hôm qua ngươi vốn có thể cưỡng ép ta."
Lý Uyên nhìn bánh bao trong tay, vô ý thức lại nhìn xuống một chút đôi gò bồng đào như sắp nứt áo sơ mi của Kỷ Ôn Ngôn...
Cũng chẳng bận tâm có bỏ thuốc hay không, trực tiếp cắn một miếng.
"Ta không ra tay với phụ nữ."
Lý Uyên vừa ăn ngấu nghiến, vừa hàm hồ nói.
Với dáng vẻ của Kỷ Ôn Ngôn như vậy, Lý Uyên cơ bản có thể khẳng định trăm phần trăm nàng sẽ không làm gì mình.
Cho dù có thêm chút phí tổn... cũng không quan trọng...
Nhìn Lý Uyên ăn hai cái bánh bao một cách ngon lành, Kỷ Ôn Ngôn lộ vẻ si mê...
"Ngươi định nhốt ta bao lâu?"
Lý Uyên ăn gần hết thì nhìn Kỷ Ôn Ngôn hỏi.
"Dựa theo tốc độ cảnh sát toàn lực điều tra, hẳn là không tới một tuần là có thể tìm đến nơi này, ngươi nên thả ta trước khi họ tìm tới, bằng không ngươi rất có thể phải ngồi tù."
Lý Uyên nói xong, cầm cốc nước uống một ngụm.
Lời Lý Uyên nói khiến Kỷ Ôn Ngôn lộ vẻ kinh ngạc...
"Ngươi không lo cho mình, lại còn quan tâm ta?"
Kỷ Ôn Ngôn nhìn Lý Uyên, hỏi ngược lại một câu...
"Ngươi còn có thể ăn thịt ta?"
Lý Uyên liếc nhìn Kỷ Ôn Ngôn, vẻ mặt không hề gì...
Nhưng một giây sau, Kỷ Ôn Ngôn đột nhiên xoay người rời đi về phía tủ sắt bên cạnh cửa...
Lý Uyên thấy thế, lông mày lập tức giật giật...
"Ngươi muốn làm gì?"
Lý Uyên vô thức lùi về phía sau một chút...
Dưới chân lập tức vang lên một tiếng "ầm ầm" loạt tiếng kim loại va chạm.
Âm thanh này tựa như là một tín hiệu nào đó... khiến vẻ mặt vốn có chút chờ mong của Kỷ Ôn Ngôn lập tức trở nên hưng phấn...
"Cho dù chúng ta chỉ còn một tuần bên nhau, cứ như vậy ở lại chẳng phải quá vô vị sao?"
Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài đến bẹn, nửa thân dưới tựa hồ chỉ có một chiếc quần nhỏ, Kỷ Ôn Ngôn mặt mày đong đưa chậm rãi tiến về phía Lý Uyên.
Nhìn vóc dáng đồng hồ cát của Kỷ Ôn Ngôn, bộ ngực đầy đặn như sắp bung cúc áo...
Chiếc áo sơ mi che vừa đủ phần bẹn, phía dưới là một chiếc quần nhỏ ren đen ẩn hiện...
Xuống chút nữa là đôi chân thon dài, trắng mịn khiến người khác phải lóa mắt...
Nếu nói Lý Uyên không hề có chút xao động là điều không thể nào...
Đại La thần tiên tới đây cũng chịu không nổi hình ảnh này, vóc dáng này...
Chỉ trừ... người không có cảm xúc...
Thế nhưng... hắn bây giờ tay chân đều bị còng... nếu như cứ vậy khuất phục...
Sẽ mất đi tôn nghiêm đàn ông...!
"Ba năm trước ngươi không phải thích nhất ta mặc như vậy sao?"
Thấy Lý Uyên lại lùi về sau một chút, Kỷ Ôn Ngôn tiến đến gần Lý Uyên, nghiêng đầu kề sát, thở ra như lan nói.
Khuôn mặt ửng hồng nhìn khiến tâm hồn người xao xuyến.
Cả người Kỷ Ôn Ngôn cơ hồ dán sát vào người Lý Uyên.
Lý Uyên hoàn toàn có thể cảm nhận được sự căng tròn từ bộ ngực truyền đến...
Kỷ Ôn Ngôn bên trong cái gì cũng không mặc...
"Không quen sao?"
Kỷ Ôn Ngôn nhìn Lý Uyên, đột nhiên nhấc một chân lên.
Lý Uyên nhìn động tác của Kỷ Ôn Ngôn, sắc mặt khẽ biến, vừa muốn mở miệng.
Nhưng một khắc sau, trong miệng Lý Uyên trực tiếp bị một vật ướt át mềm mại dị thường bao trùm...
Lý Uyên kinh nghiệm trận mạc cũng thoáng có chút bối rối...
Tay của Kỷ Ôn Ngôn không hề rảnh rỗi, một giây sau, Lý Uyên chỉ cảm thấy thân thể mình mát lạnh...
Kỷ Ôn Ngôn thuận thế tiến lên mấy tấc...
"Giữa ban ngày, ngươi..."
Lý Uyên vừa định nói, nhưng một khắc sau, miệng trực tiếp bị bao lấy, lập tức khiến hắn phải thẳng người lên một chút.
... ...
Cục thành phố khoa kỹ thuật.
Trên ghế sô pha trong hầu hết các văn phòng ở tầng trệt đều có cảnh viên không về đêm đang nghỉ ngơi.
Trong phòng giám sát, trên bàn cũng có bốn người đang nằm gục.
"Ăn chút gì đi."
Cả đêm không ngủ, Thang Gia Minh cầm một túi sữa đậu nành cùng bánh bao đưa đến trước mặt Hàn Hiểu Hiểu cũng không hề chợp mắt đêm qua.
"Không cần, khi nào bọn họ có thể tiếp tục rà soát?"
Hàn Hiểu Hiểu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thang Gia Minh.
Giờ phút này, nàng hoàn toàn không còn khí thế bức người của Hàn Trung đội cảnh sát hình sự nữa.
Cả người trông như vừa trải qua một biến cố bi thảm, bất lực, yếu đuối và cô độc.
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt trắng bệch, không còn chút sắc khí và đôi mắt đầy tơ máu của Hàn Hiểu Hiểu, Thang Gia Minh giật mình trong khoảnh khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận