Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 417: Cho nên cao lãnh nữ thần cũng là có thể không có điểm mấu chốt

Chương 417: Hóa ra nữ thần cao lãnh cũng có thể không có điểm mấu chốt.
Lý Uyên làm những động tác như nước chảy mây trôi, thỉnh thoảng gõ phím đàn, khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn theo… “Hắn đẹp trai quá!” Một nữ sinh thực sự không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng… Điều này cũng nói lên ý nghĩ trong lòng của phần lớn các cô gái lúc này… Trước đó vì Lý Uyên mặc bộ đồ đồng phục giao đồ ăn nên mọi người đều có định kiến. Đến bây giờ mới phản ứng, bản thân Lý Uyên có nhan sắc tuyệt đối không thua kém gì minh tinh! Hơn nữa giờ phút này, những động tác sửa đàn piano tao nhã, uyển chuyển, đã làm không ít trái tim nhỏ của các cô gái “thình thịch” nhảy loạn.
Người ta thường nói đàn ông khi nghiêm túc rất có mị lực, người đàn ông nghiêm túc sửa đàn piano thì giá trị mị lực trực tiếp tăng vọt… Hạ Hân Di và Tô Dạng lập tức lườm cô nữ sinh vừa lên tiếng kia một cái… Sau đó hai người lại rất ăn ý quay đầu nhìn nhau, rồi lại như kẻ thù gặp nhau, mặt hếch lên đầy ngạo nghễ nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác… Lý Uyên ở bên này chưa đến mười phút đồng hồ đã sắp xếp gọn gàng tất cả những linh kiện bị hỏng, thuận tay chơi thử một đoạn ngắn.
Âm luật không có bất cứ vấn đề gì, liền cất dụng cụ, đại công cáo thành.
Mọi người xung quanh đã nhìn đến ngây người.
Người hơi hiểu về đàn thì đều có thể nghe ra, đoạn Lý Uyên vừa đánh vừa rồi có trình độ cao cỡ nào. Còn những người hoàn toàn không hiểu đàn piano thì chỉ nhìn động tác các ngón tay vừa linh hoạt vừa tao nhã của Lý Uyên cùng âm thanh hùng tráng của tiếng đàn, cũng có thể biết tay nghề này tuyệt đối ở hàng đỉnh.
Ngay cả Tô Dạng, một người chơi piano trình độ cấp 8, cũng phải nhìn bằng con mắt khác. Chỉ riêng đoạn ngắn vừa rồi thôi cũng đủ trình độ đạt tới biểu diễn đỉnh cao.
Chỉ có quản lý đại sảnh nhìn Lý Uyên đánh đàn với vẻ mặt phát sáng, giống như đang nhìn một vị thần tài vậy.
“Xong rồi, trả tiền đi.” Lý Uyên gập nắp đàn lại, đi đến trước mặt quản lý đại sảnh rồi trực tiếp lấy điện thoại di động ra mở mã thu tiền… Câu nói này của Lý Uyên trong nháy mắt kéo những người xung quanh còn đang chìm đắm trong sự rung động trở về với thực tế… Quản lý đại sảnh cũng sững sờ một chút, nhìn vẻ mặt vội vàng của Lý Uyên… vội vàng lấy điện thoại di động ra chuyển khoản cho Lý Uyên… Bộ dạng tham tiền này của hắn, trông giống như cả đời chưa từng thấy tiền vậy… Nhưng rõ ràng hắn có kỹ năng chơi piano siêu việt như vậy, Ma Đô nhiều gia đình cho con đi học đàn piano, muốn kiếm tiền còn chẳng dễ sao?
Lại nhớ đến việc Lý Uyên vừa rồi cùng quản lý đại sảnh mặc cả, ngay cả 500 đồng cũng không buông tha… Tất cả mọi người đều hoàn toàn không kịp phản ứng trước sự tương phản quá lớn của Lý Uyên, một giây trước còn mang đến cảm giác nghệ thuật tao nhã, ngay sau đó đã biến thành một kẻ tài nô.
Quản lý đại sảnh cũng hoàn toàn nghiêm túc, trực tiếp quét toàn bộ 3 vạn tiền bồi thường mới lấy được từ chỗ Cao Văn Khang cho Lý Uyên.
Nhìn con số tròn trịa ba mươi ngày tuổi thọ, trong lòng Lý Uyên lập tức sảng khoái… Đây là khoản thu nhập lớn nhất mà hắn kiếm được từ trước đến nay… Tô Dạng nhìn Lý Uyên chăm chú nhìn số tiền trong điện thoại, vẻ mặt hưng phấn.
Chỉ ba vạn mà có thể khiến hắn vui vẻ như vậy, lại nghĩ đến việc hắn giao đồ ăn dãi dầu mưa nắng một tháng chỉ có thể kiếm được vài ngàn, ba vạn đối với hắn có lẽ thật là một số tiền lớn.
Lại nghĩ đến mình vì đi du học mà không biết bao nhiêu lần bán đồ đi với giá rẻ mạt, mấy chục vạn hơn 100 vạn nói bỏ là bỏ ngay, Tô Dạng lập tức cảm thấy sống mũi cay cay… Chỉ có Hạ Hân Di sớm đã thành thói quen với bộ dạng tài nô này của Lý Uyên… Nói hắn tài nô, nhưng khi cô đưa cho Lý Uyên một tấm thẻ ngân hàng tiết kiệm có 100 vạn, Lý Uyên lại nhất quyết không nhận… “Hợp tác vui vẻ.” Lý Uyên không hề do dự, trực tiếp đổi toàn bộ số tiền thành điểm công đức. Sau đó nở nụ cười với quản lý đại sảnh và Cao Văn Khang.
Cao Văn Khang nhìn Lý Uyên với ánh mắt ngây ngốc… Hắn làm sao cũng không thể ngờ một người giao đồ ăn lại biết sửa đàn piano… Giờ khắc này đầu óc yêu đương của hắn cuối cùng cũng tỉnh táo một chút… Dù ngốc đến đâu, hắn cũng đoán được người trước mặt tuyệt đối không phải là một người giao đồ ăn đơn giản.
Đồng thời có thể làm cho Tô Dạng, người vốn khinh thường tất cả những người theo đuổi mà lại đối với hắn đặc biệt như vậy.
Lại nhớ tới lời Trầm Thông nhắc nhở. Cao Văn Khang nhìn Lý Uyên, trong đầu đột nhiên lóe lên một từ: “Giả heo ăn thịt hổ”!
Những người khác thì ngược lại, không nghĩ nhiều như vậy, nhìn Lý Uyên mặc đồng phục giao đồ ăn, chỉ cảm thấy kinh tế thật sự đã kém đến thế sao… Trước đây thường nghe nói sinh viên tốt nghiệp Thanh Bắc đi giao đồ ăn, vốn cho rằng chỉ là trò đùa. Nhưng bây giờ… đến loại người này mà cũng phải đi giao đồ ăn… Mọi người không chỉ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Lý Uyên, mà ngay sau đó đối với cả ngành giao đồ ăn đều phải nhìn bằng con mắt khác… Thậm chí nhìn hai nhân viên giao đồ ăn khác cũng thân thiện hơn nhiều… “Ngươi còn muốn đi giao đồ ăn sao? Ta đi cùng ngươi, ta coi xe giúp ngươi.” Hạ Hân Di thấy Lý Uyên đi đến, lập tức kéo tay Lý Uyên nói.
Chỉ là Lý Uyên còn chưa kịp lên tiếng, Tô Dạng lại có chút sốt ruột… Cô thật sự không ngờ Hạ Hân Di, người bình thường kín tiếng như vậy, lại chủ động đến thế… “Tôi cũng đi với anh nhé, chiều nay tôi cũng vừa muốn ra ngoài đi dạo.” Tô Dạng nhìn mọi người xung quanh, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí chủ động nói.
Vì Hạ Hân Di gây ra cho cô một áp lực và nguy cơ to lớn, Tô Dạng cũng không rảnh bận tâm đến việc một cô gái phải cẩn trọng, cái gì mà vừa gặp mặt đã thế này thì không hay, cái gì mà có nhiều người nhìn như vậy thì mất mặt.
Cũng không cần quan tâm đến cái gì lùi một bước để tiến ba bước. Tất cả mọi thứ để sau hẵng tính, hiện tại trước tiên cần phải nắm chặt người đã rồi tính tiếp… Cái gì mà thể diện hay không, nếu như còn không giữ được người, mình liền phải đi du học, cả đời này cũng sẽ không qua lại với những người này, còn có mặt mũi mà nói nữa chứ.
Nếu người đã nắm trong tay mình, thể diện có đáng gì… Lời của Tô Dạng và Hạ Hân Di, lại một lần nữa làm mới nhận thức của tất cả mọi người ở đây… Là ảo thuật sao?! Trên đời này có loại chuyện này?!
Theo ý trong lời của hai cô nàng này, là muốn hai cô một… cùng nhau đi giao đồ ăn với hắn…?
“Hân Di.” “Tô Tô.” Lúc này, Trầm Thông và Cao Văn Khang gần như đồng thời gọi một tiếng về phía hai người… Âm thanh mang theo nỗi bi thương nồng đậm, khiến cho những người xung quanh nghe đến đều rùng mình trong lòng… Sau đó sống mũi cũng bất giác cay cay… Giọng nói này, quá buồn…!
Trầm Thông đã nghĩ Hạ Hân Di khi biết Lý Uyên cùng Tô Dạng có quan hệ thì sẽ đau lòng sẽ suy sụp, thậm chí còn có thể sẽ chặt tên khốn đó ra.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, một người cao ngạo như Hạ Hân Di trước mặt mọi người, lại có thể thản nhiên chấp nhận như vậy.
Ngay cả một câu mắng chửi hay trách cứ tên khốn kia cũng không có?!
Cho nên tất cả những tiêu chuẩn cao, ngưỡng cửa cao lãnh của nữ thần đều là giả đúng không?
Cho nên hóa ra khi nữ thần biết yêu cũng như những người yêu đương não trên đời, một khi đã làm liếm cẩu thì ranh giới cuối cùng cũng chẳng còn gì đúng không?
Vậy hóa ra cuối cùng mình là không xứng có đúng không?
Trầm Thông không ngờ rằng vẫn là ở cái khách sạn này, vẫn là những người đó, mình lại phải chịu thêm một cú đả kích lớn hơn nữa… Đau quá, quá đau…!
Hai người cực lực khống chế nội tâm đang sụp đổ… Biểu cảm đã có chút méo mó… Nhất là Cao Văn Khang, hôm nay vốn là ngày mà hắn tỏ tình và cầu hôn, vậy mà đối với hắn ngày hôm nay đã sụp đổ hoàn toàn… Tô Dạng và Hạ Hân Di quay đầu nhìn hai người một cái.
Hạ Hân Di như sợ hai người này nổi điên muốn đâm Lý Uyên… Lập tức kéo Lý Uyên lùi về phía sau vài bước… cách xa hai người một chút.
Chỉ là ngay lúc này, Hàn Hiểu Hiểu hiếu kỳ chạy đến trước cửa khách sạn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận