Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 383: Ngươi bảo các nàng tẩu tử?

Chương 383: Ngươi bảo các nàng tẩu tử?
Lý Uyên đè xuống nỗi bất an trong lòng, hướng phía phòng phẫu thuật khoa kỹ thuật mà đi. Trên đường, đột nhiên hắn đụng phải Thang Gia Minh, người dường như cố ý đang đợi hắn…
"Uyên ca, ngươi đến rồi?" Thang Gia Minh hai ngày không thấy Lý Uyên, trên mặt lộ rõ vẻ kích động…
"Sao ngươi biết ta đến?" Lý Uyên nhìn Thang Gia Minh, vẻ mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
"Tẩu tử buổi sáng đã hất cả bàn rồi, ngươi mà không đến nữa thì có thể xảy ra án mạng đó..." Thang Gia Minh nói có chút cường điệu hóa. Nhưng nghĩ đến lúc nàng nổi giận, cái bộ dạng muốn ăn thịt người… thật sự rất đáng sợ…
"Hiểu Hiểu kêu ta đến, ta cũng không biết chuyện gì." Lý Uyên vừa nói, vừa tiếp tục hướng phía khoa kỹ thuật mà đi.
"Vậy ta đi cùng ngươi nhé, hôm nay Hiểu Hiểu tỷ đáng sợ quá, nhỡ có chuyện gì ta còn có thể giúp một tay..." Nghe thấy liên quan đến phòng phẫu thuật, Thang Gia Minh cũng lập tức đi theo bên cạnh Lý Uyên. Giúp gọi 120 thì hắn là chuyên gia rồi…
Hai người vừa nói chuyện vừa đến cửa phòng phẫu thuật khoa kỹ thuật. Lúc này phần lớn mọi người đã tan tầm hoặc đi ăn cơm. Trong phòng phẫu thuật, Tần Mặc Diễm, Hàn Hiểu Hiểu và Tống Vân Hi ba người đứng với vẻ mặt và góc độ rất kỳ lạ. Tần Mặc Diễm đứng cạnh Tống Vân Hi, đảm bảo có thể chế ngự cô nàng trước tiên. Hàn Hiểu Hiểu thì đứng hơi phía trước, để có chuyện thì có thể che chắn cho Lý Uyên đầu tiên. Tống Vân Hi cầm dao khắc tay run rẩy không ngừng, trên mặt biểu cảm cực kỳ phức tạp, vừa có hưng phấn kích động, lại vừa có thấp thỏm lo âu. Cô không biết sau nhiều năm không gặp, người kia có còn là bộ dáng như trong tưởng tượng của mình không. Nhỡ nhìn thấy hắn rồi, đột nhiên phát hiện không còn loại cảm giác hưng phấn trước đây nữa, đột nhiên mất đi tất cả hứng thú. Thì đối với cô mà nói đó là đả kích cực lớn, cuộc sống sau này của cô sẽ chẳng còn niềm vui nào nữa.
Và khi Lý Uyên và Thang Gia Minh đến ngoài cửa phòng phẫu thuật. Cả hai vừa nhìn vào bên trong đều giật mình. Thang Gia Minh thì bị vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm dọa cho nhảy dựng lên. Còn Lý Uyên thì bị Tống Vân Hi đột nhiên xuất hiện làm cho hết hồn…
Lý Uyên vừa dừng chân, Thang Gia Minh trực tiếp lùi về sau hai bước…
Tống Vân Hi nhìn thấy Lý Uyên trong nháy mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ còn lại gương mặt kia và tiếng tim đập thình thịch của mình. Sau một lúc lâu, mặt Tống Vân Hi đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn bệnh hoạn chưa từng có, đến nỗi cả khuôn mặt cũng đã ửng đỏ lên... Thậm chí cả thân thể cũng không ngừng run rẩy...
Nhìn Tống Vân Hi chăm chú nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, sắc mặt lại đỏ lên, trong lòng Lý Uyên hơi căng thẳng. Bạn gái cũ! Chỉ với cái liếc mắt nhìn nhau này, Lý Uyên liền xác nhận thân phận đối phương. Trong khi đầu óc anh đang nhanh chóng tìm kiếm xem người này tên là gì.
Thang Gia Minh vừa lùi đến sau lưng Lý Uyên thì thấy tình hình có vẻ không ổn… Vừa mới định mở miệng nói vài lời hay ho giúp Lý Uyên thì phát hiện ánh mắt Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu đã trước một bước nhìn về phía mình… Thấy tình thế không ổn Thang Gia Minh lập tức hai chân căng lên... Sợ Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu ra tay với mình, đột nhiên anh nảy ra một ý liền hướng phía hai người kêu lớn tẩu tử...
"Hai vị tẩu tử, ta mang Uyên ca đến cho các ngươi xin lỗi, ta đứng ngoài trông cho các ngươi, các ngươi nhớ nhẹ tay thôi..." Vừa mới giây trước còn nói muốn giúp đại ca chia sẻ nỗi lo… giờ khắc này liền trực tiếp lật mặt để ca mình làm bia đỡ đạn…
Nghe Thang Gia Minh nói vậy, sắc mặt Lý Uyên lập tức trở nên đen thui… Hắn đây là ghét mình chết chưa đủ nhanh sao…
Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu cũng không ngờ Thang Gia Minh lại đột nhiên kêu như vậy… Nếu đổi lại là bình thường thì Tần Mặc Diễm chắc chắn đã xông lên cho Thang Gia Minh một bài học. Nhưng bây giờ... không thể nhất thời tiếp nhận một người khác hoàn toàn được...
Tống Vân Hi nghe Thang Gia Minh nói, trong nháy mắt hai mắt trừng to hết cỡ... Vẻ hưng phấn trên mặt trực tiếp biến thành khiếp sợ…
"Ngươi gọi hắn cái gì? Bảo các nàng là cái gì?!" Tống Vân Hi hướng về phía Thang Gia Minh, chỉ tay vào ba người Lý Uyên. Một động tác này của Tống Vân Hi làm Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu giật nảy mình. Hai người thần sắc biến đổi, hoàn toàn không để ý Thang Gia Minh nói cái gì, Hàn Hiểu Hiểu lập tức chắn trước mặt Lý Uyên. Tần Mặc Diễm cũng nhìn chằm chằm Tống Vân Hi, tùy thời chuẩn bị ra tay bắt cô ta…
Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm động tác bất động thanh sắc trốn ở đâu qua mắt được Thang Gia Minh, người cũng có thân phận là cảnh sát hình sự… Còn chưa biết mình gặp rắc rối, Thang Gia Minh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tống Vân Hi... trong lòng nháy mắt hiện lên vô số suy đoán... Trước khi chưa làm rõ thân phận người trước mặt, Thang Gia Minh đảo mắt nhìn qua lại giữa bốn người, cảnh giác hết mức, anh hoàn toàn không dám đáp lời... Loài sinh vật phụ nữ này luôn rất thù dai… Nhất là về những vấn đề tình cảm không rõ ràng thế này… Anh biết mình chỉ cần nói sai một câu cũng có thể bị mấy bà cô ở đây để ý đến... Nhất là Tần Mặc Diễm… Nếu bị Diêm Vương sống này theo dõi thì anh thà bị giáng xuống quay về phân cục còn hơn… Cho làm đội trưởng anh cũng kiên quyết không làm ở cục thành phố…
Thang Gia Minh thấy tình hình không rõ ràng… vừa muốn chuồn thì liền bị Tống Vân Hi lớn tiếng quát lại…
"Ta nhớ mặt ngươi rồi, hôm nay ngươi mà dám chạy, lần sau ta cắt chân ngươi." Thang Gia Minh nghe xong lòng chợt nặng trĩu... Chân vừa bước lên đã lập tức cứng đờ tại chỗ. Với cái vẻ quyết tâm này… Xong đời… đây chắc chắn cũng là một chủ không dễ chọc…!
Thang Gia Minh quay đầu nhìn Tống Vân Hi, lộ ra một nụ cười như mếu. “Tiểu cô nương, chúng ta không thù không oán, hôm nay mới lần đầu gặp mặt, không cần thế chứ..."
"Vừa rồi ngươi gọi hắn cái gì? Hắn với các nàng có quan hệ thế nào?" Tống Vân Hi không hề vòng vo, trực tiếp hỏi lại. Đương nhiên cô không ngốc đến nỗi đi chất vấn Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu... Để mà gọi hắn là Uyên ca! Lý Uyên?! Từ hai tiếng xưng hô của Thang Gia Minh, cộng thêm những điều trước đó, Tống Vân Hi đột nhiên cảm thấy như mình bị Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu lừa gạt vậy… Còn việc trực tiếp đi hỏi Lý Uyên thì càng không thể… Sao cô có thể đi hỏi con mồi của mình được chứ?
Thang Gia Minh nghe Tống Vân Hi nói, lập tức mang ánh mắt cầu cứu nhìn Hàn Hiểu Hiểu... Nhưng Hàn Hiểu Hiểu căn bản chẳng thèm để ý đến anh… Lại nhìn sang Lý Uyên, người vừa nãy bị anh bán đứng... Đổi lại là một cái liếc mắt… Thang Gia Minh có chút ấm ức… Sao từ đầu đến cuối chỉ nói hai câu mà lại đắc tội hết mọi người vậy…
Đối diện Tống Vân Hi hung hăng dọa người, còn có mấy người Hàn Hiểu Hiểu hoàn toàn không quan tâm tới anh… Trong chốc lát anh lại thành đứa trẻ mồ côi giữa trận tu la…
"Có gì về nhà nói đi." Lý Uyên thấy bộ dạng Thang Gia Minh tay chân luống cuống, mồ hôi không ngừng đổ trên trán, vẫn là lên tiếng nói với ba cô gái.
Lời của Lý Uyên vừa thốt ra, Tống Vân Hi trong nháy mắt liền bỏ qua Thang Gia Minh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận