Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 391: Nàng trong bọc có bốn thanh dao hai kim tiêm

Chương 391: Trong túi nàng có bốn thanh dao và hai kim tiêm Thấy Tống Vân Hi đột nhiên xuống lầu, rồi nhìn thấy mình, trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn khó hiểu... Hạ Thanh Ninh cau mày.
Trước đó nàng vẫn luôn cho rằng bạn gái cũ của Lý Uyên chỉ tầm mười người. Sáng còn liên lạc với bộ phận tình báo gia tộc, căn bản không tra được bất kỳ thông tin gì liên quan đến Tống Vân Hi này...
Kết quả buổi tối lại đột ngột xuất hiện như vậy...
Nàng làm sao cũng không nghĩ được hành tung của Lý Uyên những năm này lại khó tìm đến thế, cứ như thể những năm qua hắn đi làm đặc công, đi làm gián điệp nên khó điều tra như vậy...
"Về nhà thôi."
Hạ Thanh Ninh kéo tay áo Hạ Hân Di, ba người cứ lôi kéo nhau thế này thật là khó coi...
Vả lại trên cửa sổ của mấy tòa nhà xung quanh đã có một đám đông vừa ăn hạt dưa vừa xem chuyện...
Chuyện này gần như đã trở thành tiết mục xem mỗi tối của bọn họ... Còn hấp dẫn hơn cả TV...
Đường đường là đại tổng giám đốc Hạ Thanh Ninh, đây là lần đầu tiên bị người khác vây xem như vậy...
Hạ Hân Di thì chẳng để ý chút nào... Chỉ là thấy vẻ mặt chị gái càng lúc càng khó coi, đành "à" một tiếng, chậm rãi buông vạt áo Lý Uyên ra...
"Tự tôi lái xe về, muộn rồi không cần đưa."
Hạ Thanh Ninh nói xong nhìn xung quanh một vòng, không thấy chiếc Lamborghini Urus đâu.
Liền mang vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lý Uyên.
"Xe của ngươi đâu?"
"Xe ta đỗ ở cục thành phố."
Lý Uyên vừa nói vừa lấy chìa khóa xe Hàn Hiểu Hiểu ra, định đưa Hạ Thanh Ninh và Hạ Hân Di đi qua.
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Tô Tiêu Du.
"Hạ tổng đi xe của tôi nhé."
Tô Tiêu Du chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống, nãy giờ nàng vẫn đứng ở chỗ rẽ hành lang, nghe ba người nói chuyện dưới lầu...
Ánh mắt nhìn Lý Uyên và Hạ Thanh Ninh trở nên càng kỳ quái...
Ánh mắt Hạ Thanh Ninh và Lý Uyên đồng thời hướng về phía Tô Tiêu Du.
Đồng thời, Lý Uyên cũng nhìn thấy Tống Vân Hi.
Chỉ là lúc này Tống Vân Hi lại đang chống cằm ngồi ở trên bậc thang...
Nàng mặc quần đùi, ngồi xuống hai chân dài trắng như tuyết lộ ra càng khiến người khác không thể rời mắt...
Mà đôi mắt Tống Vân Hi nhìn ba người bọn họ lộ ra vẻ hưng phấn bất thường.
Bàn tay còn lại đặt trên đầu gối, các ngón tay giống như đang ghi nhớ cái gì, vô thức không ngừng quơ loạn trong không trung.
"Nha đầu này nhìn có vẻ đầu óc không bình thường lắm..."
Lý Uyên thầm nghĩ.
"Phải tranh thủ cho nàng ta đi khám một chút."
"Vậy làm phiền Tô tổng."
Ánh mắt Hạ Thanh Ninh hoàn toàn tập trung ở trên người Tô Tiêu Du, không nói thêm câu khách sáo nào.
Tô Tiêu Du cầm chìa khóa đi thẳng đến chiếc Bentley màu xanh da trời của nàng.
Hạ Thanh Ninh cũng đi theo, hai người trước sau bước đi, khác thường nhưng lại nhất trí dứt khoát.
Cả hai đều như có tâm sự rất nặng, nhưng động tác gọn gàng, linh hoạt không hề dây dưa dài dòng, trước khi lên xe cũng không hề ngoảnh đầu lại.
Hai người này vốn là đối thủ lớn nhất, nhưng cũng tồn tại rất nhiều điểm tương đồng và ăn ý khó hiểu...
Đương nhiên là trừ Hạ Hân Di vẫn bị Hạ Thanh Ninh nắm tay, cẩn thận đi theo mỗi bước chân...
Sau khi ba người lên xe, xung quanh trở nên tĩnh lặng, sự chú ý của Lý Uyên lại hoàn toàn dồn về phía ba người Hạ Thanh Ninh.
Tống Vân Hi thấy vậy, đôi mắt tròn xoe khẽ động, lập tức nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra một con dao nhỏ, còn có một chiếc chén lớn có nắp đậy.
Nhân lúc đêm tối và Lý Uyên không chú ý, một tay giấu dao, một tay cầm đồ đựng, nàng ta chậm rãi đứng dậy hướng về phía Lý Uyên đi đến.
Một đôi mắt chăm chú nhìn cổ Lý Uyên, lóe lên ánh sáng hưng phấn mà kích động...
Chỉ là Tống Vân Hi vừa đứng dậy, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên một bàn tay khác trắng như tuyết túm lấy nàng.
"Ngươi muốn làm gì? !"
Hàn Hiểu Hiểu dùng sức bóp chặt cổ tay Tống Vân Hi, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng...
Tống Vân Hi dùng sức giật tay mấy lần nhưng vẫn bị Hàn Hiểu Hiểu nắm chặt trong tay, đành bất cam lòng nhìn Lý Uyên một cái rồi từ bỏ giãy giụa...
"Vừa nãy trên lầu không phải ngươi đã đáp ứng là sẽ cứu hắn sao?!"
Ánh mắt Hàn Hiểu Hiểu nhìn thấy con dao Tống Vân Hi giấu trong tay, lửa giận bùng lên, hai mắt nhìn Tống Vân Hi dường như muốn lồi ra...
"Ta đáp ứng sẽ chữa cho hắn, nhưng ta không có đáp ứng là không lấy m·á·u của hắn."
Tống Vân Hi nghiến răng, cổ tay bị Hàn Hiểu Hiểu kẹp chặt truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, nhưng nàng không lên tiếng... Cũng không c·ầ·u x·i·n tha t·h·ứ... Ngược lại còn hùng hồn, đầy lý lẽ mà trừng mắt nhìn Hàn Hiểu Hiểu.
Đến khi xe Tô Tiêu Du từ từ lái ra khỏi tiểu khu, Lý Uyên quay đầu nhìn thấy Hàn Hiểu Hiểu và Tống Vân Hi.
Thấy điệu bộ của hai người, còn tưởng là đang đ·á·n·h nhau...
Hạ Hân Di ngồi trong xe cũng thấy Hàn Hiểu Hiểu đang nắm tay Tống Vân Hi, cũng cho là hai người đ·á·n·h nhau... Lập tức hai mắt sáng lên...
Cái phiền muộn khi bị Hàn Hiểu Hiểu làm khó dễ trong lần đầu gặp mặt lập tức tan thành mây khói...
"Hai người các ngươi đây là đang náo loạn cái gì vậy?"
Lý Uyên quay người đi đến trước mặt Hàn Hiểu Hiểu, có chút đau đầu... Sao bây giờ ngay cả nhẫn nhịn cũng không nhịn, mà trực tiếp đ·ộ·n·g t·h·ủ...?
Nhìn mặt Tống Vân Hi hơi méo mó, hiển nhiên là bị Hàn Hiểu Hiểu bóp cho đau.
Thấy vẻ mặt đau khổ của Tống Vân Hi, lại nghĩ đến lời Tần Mặc Diễm nói đầu óc nàng ta có b·ệ·n·h...
Lý Uyên lập tức đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hàn Hiểu Hiểu, ra hiệu nàng thả ra.
Hàn Hiểu Hiểu thấy vậy, nhanh chóng cướp con dao từ tay Tống Vân Hi, sau đó nhặt chiếc túi xách của nàng ta rơi trên đất mới buông Tống Vân Hi ra.
"Ta về đây."
Sau khi được thả ra, Tống Vân Hi trực tiếp bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài, ngay cả túi cũng không cần...
Cũng may Tống Vân Hi nàng, trừ tình cảm ra thì những mặt khác luôn luôn không mang thù...
Mà Lý Uyên nhìn thấy con dao sáng loáng kia thì trong nháy mắt sững sờ... Sau đó chỉ cảm thấy hai chân mát lạnh...
Nhìn bóng lưng có chút cô độc của Tống Vân Hi, cũng không kịp hỏi Hàn Hiểu Hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền gọi Tống Vân Hi lại định đưa nàng về.
"Ngươi không sợ ta sao?"
Tống Vân Hi có chút kỳ lạ quay đầu nhìn Lý Uyên.
"Con gái một mình không an toàn."
Lý Uyên nhún vai, định đi lái xe.
Chỉ là Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp vừa từ trên lầu đi xuống đã đi đến bên cạnh Tống Vân Hi.
"Hay là để ta đưa đi."
Trần Khinh Tuyết nói rồi không thèm để ý Tống Vân Hi có đồng ý hay không, liền kéo Tống Vân Hi đi về phía xe của mình.
Đùa à, sao nàng có thể để cái người mới đến này ở riêng cùng Lý Uyên được?
Hàn Hiểu Hiểu cũng nhanh chóng lục từ trong túi xách của Tống Vân Hi ra thêm ba thanh dao, hai kim tiêm cùng một chút dịch thể không rõ...
Rồi mới trả lại túi cho Tống Vân Hi.
Nếu như Tống Vân Hi không có nguồn tài nguyên y tế cao cấp nhất cả nước có thể cung cấp cho Lý Uyên, thì chỉ riêng mấy thứ này thôi thì Hàn Hiểu Hiểu chắc chắn đã còng tay nàng ta lại rồi...
"Chính ngươi cẩn thận."
Trước khi xe khởi động, Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên nói với Trần Khinh Tuyết.
Trần Khinh Tuyết trong nháy mắt ngẩn người...
Cọp cái này khi nào thì quan tâm tới nàng vậy?
Chỉ là khi thấy trên tay Hàn Hiểu Hiểu có một đống dao nhỏ cùng ống kim không cầm xuể...
Lập tức có chút luống cuống quay đầu nhìn Tống Vân Hi ở hàng ghế sau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận