Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 52: Không nghĩ qua, mình nữ thần cũng sẽ là người khác liếm cẩu

Chương 52: Không ngờ, nữ thần của mình cũng sẽ là người khác liếm chó Lúc này Trầm Thông căn bản không nghe thấy Lý Uyên nói gì. Tất cả sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào Hạ Hân Di. Nghe nàng vội vàng muốn phủi sạch quan hệ, giải thích với mình. Cùng với những động tác nhỏ vụng trộm kéo dài khoảng cách với hắn. Trong nháy mắt, nội tâm hắn hoảng loạn và run rẩy. Động tác lui nửa bước của ngươi nghiêm túc quá rồi, tiểu động tác gây tổn thương này còn cay đắng hơn. Khoảng cách giữa chúng ta, từ đôi mày đang nhíu lại, nhanh chóng trở về như dáng vẻ người xa lạ. Ta chỉ có thể đóng vai tên hề… thân sĩ…
Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Hân Di lại là đao đâm vào tim hắn: “Mười năm nay, ngươi luôn ở Ma Đô sao? Thỉnh thoảng ta vẫn hay đến nhà cũ của ngươi xem, nhưng chú thím đã sớm chuyển đi, không liên lạc được rồi”.
Theo đuổi nàng nhiều năm như vậy. Con mèo nhà nàng thích loại cát gì, hãng nào, hắn đều nghe ngóng rõ ràng. Nhưng nàng đừng nói là đến nhà hắn xem, ngay cả địa chỉ nhà hắn, trong nhà có mấy người, bố mẹ còn khỏe không, nàng cũng không biết! Thật là lạnh thấu xương!
Nhìn Hạ Hân Di, đôi mắt long lanh ánh sương mù, đang chăm chú nhìn Lý Uyên. Khoảng cách của nàng với mình ngày càng xa, lại ngày càng gần Lý Uyên. Đột nhiên, hắn nhớ ra một câu: ánh mắt yêu thích một người không thể che giấu.
Trầm Thông tức giận nhìn về phía Lý Uyên. Nhưng khi nhìn thấy bộ đồng phục màu vàng chóe của anh tài xế giao đồ ăn, hắn liền nhớ lại hồi còn đi học. Mình đã không ít lần bí mật chế giễu Lý Uyên, người mà ngoài vẻ đẹp trai ra thì không có gì khác. Giờ xem ra, mắt nhìn người của mình trước kia thật là độc ác. Mười năm trôi qua, mỗi người đều có sự nghiệp và gia đình riêng. Mà Lý Uyên lại đúng như lời hắn nói, sự thật chứng minh, anh thật sự không có gì khác, ngoài một gương mặt đẹp trai trắng trẻo, đến cả cơm chùa cũng không biết ăn, lại đi làm tài xế giao đồ ăn.
Trầm Thông từ từ buông nắm tay, tự tin và thong dong chỉnh lại chiếc áo sơ mi Armani mấy ngàn tệ trên người. Cảm giác u ám vừa rồi biến mất không còn dấu vết. Trời quang mây tạnh, hắn cảm thấy mình lại ổn rồi. Hắn chỉ là một tên giao đồ ăn mà thôi. Còn mình vừa ra tay đã là mấy ngàn tệ Chanel, mấy vạn tệ mỹ phẩm cao cấp. Dựa vào cái gì mà hắn tranh vị trí liếm chó với mình?
“Nhưng mà có chút bất ngờ nên đã rời Ma Đô hai năm.” Có lẽ do còn trẻ, cả hai còn ngây ngô, tổn thương khi chia tay và việc Hạ Hân Di không từ mà biệt nên không quá lớn. Hoặc có thể là do thời gian đã xóa nhòa những vết thương cũ. Lý Uyên nhìn thiện cảm trên đầu Hạ Hân Di đang tăng lên đến 80 độ, trong lòng có chút vui mừng. Đây là lần duy nhất anh không thấy xấu hổ, khẩn trương khi gặp lại bạn gái cũ.
"Vậy sau này ngươi định ở lại Ma Đô, không đi nữa sao?" Hạ Hân Di liên tục xoa tay, trên mặt lộ vẻ mong chờ nhưng cũng có chút sợ hãi.
“Không đi nữa.” Lý Uyên gật đầu nhẹ. Nghe vậy, Hạ Hân Di liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù sao hai người cũng từng có quan hệ yêu đương. Sau một hồi thăm hỏi đơn giản, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút gượng gạo.
"Vậy, vậy có thể cho nhau phương thức liên lạc không? Sau này nếu có việc gì thì còn có thể giúp đỡ nhau, dù gì cũng là bạn học." Hạ Hân Di lấy điện thoại từ trong chiếc túi vải kaki bên mình ra. Trầm Thông nhìn Hạ Hân Di hoàn toàn mất vẻ thận trọng của nữ thần trước mặt Lý Uyên, chỉ có thể tự an ủi rằng vì đây là bạn học nhiều năm không gặp, nên nàng mới không khách sáo mà thôi. Ừm, nhất định là thế!
"Được." Lý Uyên biết mình trước kia có lỗi với người ta, nên mỗi lần gặp bạn gái cũ, ngoại trừ khi đối phương chủ động nói chuyện, hoặc khi có thể làm được bất cứ điều gì họ yêu cầu để bù đắp, anh đều cố gắng không dám nói nhiều một câu. Trong trường hợp này, không bị xử lý đã là may mắn rồi, nói nhiều sẽ càng sai nhiều.
Hạ Hân Di dường như cảm nhận được sự xa cách giữa hai người hiện tại, trên mặt có chút thất vọng và ảm đạm. Hai người trao đổi phương thức liên lạc. Hạ Hân Di ngây ngốc nhìn ảnh đại diện của Lý Uyên rồi chợt nhớ ra điều gì. Biểu cảm của nàng lại trở nên áy náy. Nhìn vẻ mặt của Hạ Hân Di, Lý Uyên lập tức thấy khó hiểu. Tình huống gì thế này? Nàng lộ vẻ như thiếu tiền anh thì có ý gì? Người phải áy náy, hối hận không phải là anh sao? Chẳng lẽ đây lại là một kiểu trừng phạt mới?
“Thực ra, tất cả là do ta. Lúc trước ta hiểu về ngươi quá ít, ta thật sự không biết ngươi không ăn được rau mùi. Không phải ta cố ý cho thêm…”. Hạ Hân Di đột nhiên lộ vẻ hối hận, nhìn Lý Uyên nói. “Ta đã hỏi rất nhiều người mới biết, đối với người không ăn được rau mùi thì một miếng rau mùi thôi cũng tổn thương lớn thế nào. Sau đó ta muốn tìm ngươi xin lỗi, nhưng tìm mãi không thấy, thật, thật sự xin lỗi”. Hạ Hân Di càng nói càng áy náy.
Trong giây lát, ký ức của Lý Uyên trở lại buổi trưa năm lớp 12. Hai người ở đình trong rừng cây nhỏ. Hạ Hân Di, với vẻ mặt hạnh phúc, đang cho anh ăn bữa cơm trưa mà nàng mang từ nhà đến trường. Nhưng khi đó, thời gian mà Lý Uyên nhất định phải chia tay nàng không còn nhiều nữa. Đầu anh lúc nào cũng nghĩ cách chia tay. Lúc Hạ Hân Di đút cho anh một miếng cơm có rất nhiều rau mùi, cảm giác khó chịu đó khiến anh ngay lập tức nảy ra ý định. Thế là, câu chuyện chia tay vì không ăn được rau mùi lần đầu tiên ra đời.
Nhưng anh không ngờ, Hạ Hân Di vậy mà vì chuyện này mà canh cánh trong lòng suốt mười năm? Hơn nữa, mười năm sau, hôm nay còn đặc biệt xin lỗi vì chuyện này….
Nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của nàng khi hai người chia tay, và cả vẻ mặt áy náy hiện tại của nàng, trong lòng Lý Uyên cảm thấy mình thật mẹ nó không phải là người! Mình thật sự nên chết đi!
"Nhưng từ đó về sau, ta đã từ bỏ rau mùi rồi, đồ ăn bố mẹ ta nấu cũng không cho rau mùi nữa. Sau này ta cho ngươi ăn cơm, ngươi cứ yên tâm mà ăn”. Nhìn vẻ mặt chân thành của Hạ Hân Di, Lý Uyên cảm thấy mình thật sự sụp đổ. Có loại trừng phạt nào mà khiến người khác đau khổ hơn thế này không? Đây còn khó chịu hơn cả thiên đao vạn quả. Giết anh còn dễ chịu hơn! Không phải không có báo ứng, mà chỉ là chưa đến lúc thôi....
“Khốn nạn, chúng ta đều là những kẻ gây tai họa nặng nề, kích hoạt chức năng tự nổ đi, bạn gái cũ nào mình cũng không dám gặp nữa”. Ở một bên khác, Trầm Thông đang ngơ ngác nhìn Hạ Hân Di. Đây còn đau đớn hơn giết hắn! Trái tim hắn như bị thiên đao vạn quả hành hạ. Đó là nữ thần cao lãnh mà hắn liếm lấy ròng rã mười năm. Vì cái gì? Tại sao nàng lại nói ra những lời như vậy? Mang cơm, cho ăn cơm, nghe lời và phục tùng hắn, từ bỏ món ăn mình yêu thích, thậm chí sau khi bị dỗ dành, còn chủ động xin lỗi? Tại sao những hành vi bất thường này lại quen thuộc như vậy? Hắn nhớ lại hồi còn học cấp ba, hắn phát hiện Hạ Hân Di rất thích ăn rau mùi. Trước đây không bao giờ ăn được, bây giờ hắn đi ăn cơm cũng muốn có một bát đầy rau mùi. Đây chẳng phải là sự tu dưỡng của một kẻ liếm chó sao? Tại sao thuộc tính liếm chó lại xuất hiện ở nữ thần cao lãnh của hắn?! Vậy thì những khả năng kia đều là thật. Bạn liếm mười năm không được, nữ thần cũng có thể là liếm chó của người khác. Ta làm liếm chó cho ngươi, còn ngươi lại đi làm liếm chó cho người khác, mà người đó lại còn là tài xế giao đồ ăn! Đã như vậy thì thà giảm bớt người trung gian, ta trực tiếp đi liếm anh tài xế luôn có phải hơn không?
“Không, à không! Hân Di!!!” Trong thoáng chốc, Trầm Thông chỉ cảm thấy tim mình lạnh giá. Như thể thế giới đột nhiên có một trận tuyết lớn. Bông tuyết lơ lửng, gió bấc ào ào. Nhưng vì sao trong lúc bi thương này, ta lại nghĩ đến Triều Tịch Hải Linh?
"Lý Uyên, bây giờ ngươi ở đâu?" Thấy Lý Uyên nửa ngày không nói gì, Hạ Hân Di truy hỏi. Trong nháy mắt, Lý Uyên giật mình. Ở đâu ư? Đây tưởng chừng là một câu hỏi bình thường, nhưng đối với Lý Uyên mà nói lại như một nhát dao đâm thẳng vào linh hồn, khó trả lời chẳng khác nào địa ngục. Hàn Hiểu Hiểu, Trần Mặc Mặc, lẽ nào lại phải thêm một Hạ Hân Di nữa sao?! Ba người cùng đấu địa chủ, hay là chơi mạt chược bốn người?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận